Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 539: Muốn Trượt Tuyết 3

Một thím quen biết với cô hỏi: "Gia Gia, cháu đi đâu vậy? Con không xem trận đấu à."

Cố Di Gia đáp: "Cháu đi dạo gần đây một chút."

"À phải rồi, Gia Gia, đoàn trưởng Phong nhà cháu năm nay có tham gia thi đấu không?"

"Không ạ."

"Thật đáng tiếc." Thím lên tiếng nói: "Nghe nói trước kia đoàn trưởng Phong luôn được hạng nhất, ba người đứng đầu cũng được khen thưởng."

"Khen thưởng cái gì?"

"Người đứng đầu có mười ký thịt lợn, người thứ hai có năm ký thịt lợn, người thứ ba có ba ký thịt lợn."

Cố Di Gia nghe thấy thì sửng sốt một chút, sau đó không khỏi bật cười, thế mà dùng thịt làm phần thưởng, đúng là thời đại này thật thú vị. Nhìn những người xung quanh, họ có vẻ ngưỡng mộ và mong đợi, có thể hiểu được sức hấp dẫn của thịt đối với họ, chẳng trách có rất nhiều người đăng ký tham gia cuộc thi này, thậm chí cả người nhà cũng có can đảm đăng ký.

Thỏ rừng trên nền tuyết!

Cho đến khi con thỏ ngày càng tiến lại gần cô, cô lao vào nó như một con hổ.

Bộ lông trắng muốt trên người con thỏ gần như hòa vào trong tuyết, chỉ có đôi mắt đỏ ngầu càng thêm nổi bật khiến người ta gần như không để ý tới.

Sợ ảnh hưởng con thỏ, Cố Di Gia từ từ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào dấu vết di chuyển của nó, hứng thú quan sát.

Trên đường đi chào hỏi, Cố Di Gia thấy thật sự nhiều nên đi về phía nơi ít người hơn.

"Gia Gia?"

Nếu biết trước phần thưởng là thịt thì có lẽ cô cũng muốn tham gia.

Kết quả là con thỏ bị cô tóm được, nhưng mà cả người cô đè lên con thỏ, vì nhảy quá mạnh nên cô cũng ngã mình vào đống tuyết, nhất thời không đứng dậy được.

Đi đến một nơi vắng vẻ, cô chợt phát hiện một vật màu trắng đang di chuyển trong tuyết, nhìn kỹ hơn thì ra đó là một con thỏ rừng.

Chẳng trách đoàn trưởng Phong không nói cho cô biết về phần thưởng, chắc anh sợ cô vì phần thường mà đăng ký tham gia - mặc dù có thể cô sẽ không đăng ký.

Cố Di Gia đột nhiên hưng phấn, cô nín thở nhìn chằm chằm con thỏ di chuyển trong tuyết, không biết là nó ra ngoài tìm thức ăn hay đi hít thở giữa thời tiết lạnh này, nhưng cô đã nhìn thấy đương nhiên sẽ không tha cho nó.

"Đừng đừng đừng!" Cố Di Gia hét lên: "Đừng chạm vào em!"

Thỏ rừng!

Tưởng cô bị ngã ở đâu đó, Phong Lẫm dừng động tác, vội vàng hỏi: "Em bị ngã sao?"

Bởi vì cô đang mặc quá nhiều đồ.

Khi Phong Lẫm đi tới, tình cờ nhìn thấy cô nằm trong tuyết, anh giật mình vội chạy tới kéo cô dậy.

"..."

Cố Di Gia có hơi xấu hổ: "Không phải nó bị em đè chết đấy chứ?"

Cố Di Gia đột nhiên cười lớn: "Mày dám chạy ư! Mày cho rằng có thể chạy thoát dưới mắt của đoàn trưởng Phong sao? Không có cửa đâu!"

Cô đưa báu vật của mình cho anh nói: "Anh Lẫm, anh nhìn này, đây là một con thỏ!"

"Sau khi giải quyết xong chuyện bên đó, anh tới tìm em về nhà." Phong Lẫm sờ sờ khuôn mặt lộ ra ngoài của cô, cảm nhận được làn da lạnh buốt, hơi lo lắng: "Em có muốn về nhà không?"

Cố Di Gia không nói gì, mà trước tiên đưa tay mò mẫm tuyết dưới người cô, lấy con thỏ bị cô đè dưới người ra.

Cô không biết có phải bị cơ thể này ảnh hưởng hay không, trước đây dù xung quanh có ồn ào đến đâu, cô cũng chẳng thấy có gì cả.

Vì vậy cô gật đầu nói: "Thôi đi, về nhà thôi."

Cố Di Gia nghĩ đến sân thi đấu ồn ào bên kia, cùng tiếng trẻ con chơi đùa lớn tiếng, khiến cô đau đầu, quyết định về nhà nghỉ trên giường tốt hơn.

Phong Lẫm nhìn cô không nói nên lời, kéo cô dậy rồi lại nhìn con thỏ cô đang cầm, dường như nó thở ra nhiều hơn, hít vào ít hơn.

Nhìn nụ cười vui vẻ của cô, Phong Lẫm không khỏi cong môi hỏi: "Sao em lại tới đây?"

"Em không tham gia thi đấu, cũng không có gì xem, em chỉ muốn đi dạo một vòng thôi." Cố Di Gia nói thật: "Bên đó trẻ con quá nhiều, ồn ào khiến em đau đầu, cho nên em chỉ muốn đến chỗ yên lặng một chút."

Rồi cô hỏi sao anh lại đến đây.

Đoàn trưởng Phong: "Có thể."

Phong Lẫm tay mắt nhanh nhẹn tóm lấy tai con thỏ, bắt được khi nó đang chuẩn bị chạy trốn trở về tự do.

Có lẽ những lời này thật sự có sát khí, con thỏ vốn đang thở ra nhiều hơn hít vào, bỗng nhiên sống lại, giơ chân lên, nhảy thẳng ra khỏi tay cô.

Im lặng một lúc, Cố Di Gia mới ậm ừ: "Không sao đâu, tối nay chỉ cần làm nồi thịt thỏ."

Nhưng bây giờ, mỗi khi âm thanh to hơn, cô lại thấy đau đầu.

Sau khi cả hai trở về nhà, đoàn trưởng Phong nhốt con thỏ vào chuồng gà.

Chuồng gà trống rỗng, không có con gia cầm nào cả, vì gà mà họ mua về mấy ngày đã bị làm thịt rồi.

Bây giờ nó có thể trở thành chuồng thỏ, rất tiện lợi.

Cố Di Gia lấy một ít rau xanh cho nó ăn, thấy nó ngoan ngoãn gặm rau xanh đã nói: "Anh Lẫm, con thỏ này còn nhỏ, chúng ta nuôi nó lớn hơn rồi hãy thịt."

Đương nhiên, Phong Lẫm nghe lời cô, kéo cô vào bếp, lấy nước ấm cho cô rửa tay.

Rửa tay xong, Cố Di Gia ngồi ở trước lò sưởi, nhìn chằm chằm nước sôi trên kệ sắt, nói với đoàn trưởng Phong: "Anh Lẫm, ngày mai khu trượt tuyết chắc sẽ không có người, chúng ta hãy đi trượt tuyết nhé."

Phong Lẫm: "..." Em còn chưa từ bỏ ý định hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận