Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 548: Chúc Tết Nhà Sư Đoàn Trưởng Phương 1

Trời se se lạnh, như thường lệ mọi người hay ăn lẩu vào đêm giao thừa.

Trên bàn bày đầy ắp đồ ăn, muốn ăn món nào thì nhúng vào nước lẩu sôi, sau đó chấm vào chén nước chấm của mình, ăn càng nóng lại càng thích.

Mới ăn được một nửa thì rốt cuộc Phong Lẫm và Cố Minh Thành cũng về nhà nhập cuộc.

Sau khi hai người trở về, bữa cơm đoàn viên vào đêm vào thừa náo nhiệt hơn.

Cố Di Gia quay đầu nhìn đoàn trưởng Phong, cô hỏi: "Bữa nay anh có uống rượu không?"

Trong đôi mắt của Phong Lẫm hiện lên ý cười nhàn nhạt, anh nhớ lại bữa cơm đón giao thừa hồi năm ngoái, khẽ nói: "Anh chỉ uống một ít thôi, không say đâu."

Cố Di Gia nhìn chằm chằm mặt anh nhưng không nhận ra gì cả, cô nghĩ đầu năm nên rượu cũng đắt hơn, chắc cũng không uống được bao nhiêu, vì thế cô cũng không gặng hỏi.

Cô ăn uống cũng ít, thật ra trước khi bọn họ trở về thì cô cũng đã ăn lưng bụng, bây giờ chỉ ngồi ở đây hưởng thụ bầu không khí náo nhiệt cùng mọi người.

Gió bấc thổi vù vù, mọi người ngồi trên giường đất để sưởi ấm nên không cảm thấy lạnh chút náo, bọn họ vừa nghe radio vừa nói chuyện phiếm.

"Hai người đừng tiễn nữa." Phong Lẫm quay đầu nói với bọn họ: "Có em ở đây mà."

Cơm nước xong xuôi, sắc trời bên ngoài cũng hòa vào đêm tối.

Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương tiễn bọn họ ra cửa, hai người lo lắng hỏi han: "Trời tối rồi, mọi người cẩn thận nhé."

Còn Cố Di Gia thì nói chuyện với hai đứa trẻ, Trần Ngải Phương mỉm cười nhìn bọn họ.

Ông Hồ không để Phong Lẫm đỡ, ông ấy cười nói: "Cậu qua đỡ vợ cậu đi, ông già này còn chưa đến tuổi cần người giúp đỡ đâu."

Cô gắp cho đoàn trưởng Phong rất nhiều món, Cố Minh Thành thấy vậy thì cảm thấy ghen tị.

Anh vừa đỡ ông Hồ vừa nắm tay Cố Di Gia, cơ thể cao lớn khiến người khác an tâm.

Trong bếp lò, than vẫn còn cháy, nước canh trong nồi sôi lên bốc khói nghi ngút trong ánh đèn mờ.

Cố Minh Thành lấy một bình rượu ở trong nhà ra, anh ấy rót cho ông Hồ và Phong Lẫm mỗi người nửa ly rượu, ba người đàn ông vừa nhâm nhi vừa trò chuyện.

Thấy thời gian cũng đã đến, Phong Lẫm, Cố Di Gia và ông Hồ đứng dậy đi về.

Nhưng mặt cô bị vả bôm bốp ngay lập tức, cô mới vừa dứt lời thì không biết cô giẫm phải cái gì mà cơ thể cô lảo đảo ngã sang một bên.

Cố Minh Thành và Phong Lẫm cùng nhau dọn dẹp rồi rửa chén. Trần Ngải Phương để rất nhiều trái cây và bánh ngọt trên bàn, những lúc thế này cô ấy cũng không ngăn bọn nhỏ ăn đồ ăn vặt.

Nếu Phong Lẫm không kéo cô lại, sợ rằng cô đã bị ngã sấp mặt.

Ba người chào tạm biệt vợ chồng Cố Minh Thành rồi đi về nhà bất chấp gió đêm.

Cố Di Gia cũng không chịu thua kém: "Năm ngoái ông cũng nói như vậy, sao năm nay ông lại nói như thế nữa? Bây giờ sức khỏe của cháu cũng đã tốt hơn trước kia, có thể bước đi vững vàng hơn rồi."

Khi về nhà, đúng là tuyết rơi càng lúc càng lớn.

"Ôi trời, tuyết rơi rồi."

Phong Lẫm biết thói quen của cô, cô là người thích sạch sẽ, nếu không cho cô đi tắm thì cô sẽ quậy cả đêm nay.

Đột nhiên Cố Di Gia cảm thấy bực bội nên cô im lặng đứng cạnh Phong Lẫm cao lớn đáng tin.

Ba người sợ lát nữa tuyết rơi dày hơn nên bước đi nhanh hơn.

Ánh đèn từ các ngôi nhà hắt ra soi sáng con đường, ông Hồ thấy thế bèn cười rồi nói: "Thôi thì cứ để cho Tiểu Lẫm đỡ cháu đi."

Phong Lẫm giúp Cố Di Gia phủi hết tuyết trên quần áo, anh nói với ông Hồ: "Ông nội Hồ, hay là ông đi tắm trước rồi hãy đi ngủ?"

"Thôi, ông chỉ ngâm chân một xíu, trời lạnh rồi nên không cần vẽ chuyện thêm đâu."

Cố Di Gia là người khó tính, không ngại phiền phức nên cô không chỉ muốn đi tắm mà còn phải muốn gội đầu, cô phàn nàn: "Hồi nãy ăn lẩu nên giờ cả người toàn mùi lẩu, không đi tắm thì cháu sẽ khó chịu, tối đến sẽ ngủ không ngon."

Không lâu sau cô không chú ý đến chuyện đó nữa, cô ngước nhìn bầu trời đêm, cô cảm thấy có gì đó lành lạnh rơi trên mặt, không kịp phản ứng.

Bản thân cô không chỉ thích sạch sẽ mà còn đề nghị với anh lập ra nhiều quy tắc: khi về nhà phải thay quần áo, phải mặc quần áo sạch lên giường, không rửa chân thì không được lên giường, mỗi tuần phải giặt ga giường một lần, nếu anh không đi tắm thì không được chạm vào vô, nhiều không đếm xuể.

Vậy mà đoàn trưởng Phong cũng bằng lòng chiều theo cô, nuông chiều cô, bằng không nếu vi phạm nhiều nguyên tắc như thế, chắc chắn sẽ bị người khác nói là lập dị.

Chính vì như thế nên nhà bọn họ dùng than củi mau hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận