Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 87: Xảy Ra Chuyện 3

Triệu Mạn Lệ bưng ra mấy bát thạch rau câu lên, kêu mấy đứa nhỏ trong phòng cùng nhau ra ngoài ăn.

Thạch chị ấy làm là thạch rau câu đen, được nấu từ sương sáo, thêm một thìa nước đường hoặc mật ong, đây là một trong những món tráng miệng giải tỏa cái nóng trong những ngày hè. Mỗi khi tới mùa hè, nhiều người có điều kiện sẽ ra ngoài tìm sương sáo nấu thạch rau câu ăn, có thể giải nhiệt, còn có thể dùng làm món tráng miệng sau bữa ăn, người lớn hay trẻ nhỏ đều thích ăn.

Bọn trẻ vô lo vô nghĩ, ăn xong thạch rau câu lại tiếp tục đi chơi.

Ngụy Bảo Châu là người vui nhất, cô bé thích em gái Bảo Hoa chơi với mình, cô bé cũng thích người cô út trông như nàng tiên như Cố Di Gia.

Nhân lúc mẹ vào bếp rửa bát, cô bé bẽn lẽn đi theo mẹ mình.

"Mẹ ơi, khi nào cha về nhà ạ?"

"Mẹ không biết, con tìm cha làm gì?" Triệu Mạn Lệ vừa rửa bát vừa đuổi cô bé đi: "Con ra ngoài chơi đi, đâu phải là tới giúp mẹ rửa bát, ở lại đây vướng tay vướng chân thêm."

Ngụy Bảo Châu bĩu môi: "Mẹ, con nghe mẹ và chú Tiểu Vạn nói chuyện rồi, hình như đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không ạ? Có kẻ xấu có ác ý ức hiếp cô út xinh đẹp nên cha mới không cho họ về nhà... Mẹ ơi, mẹ nghĩ có nên để cô út ở lại nhà chúng ta, đợi đến khi an toàn rồi hẵng về không ạ?"

Cục trưởng Ngụy về rất muộn, lúc anh ấy về trời cũng đã tối sầm rồi.

Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, khi cục trưởng Ngụy bận, có khi nửa đêm còn không về nhà, cả nhà đâu thể nào để cái bụng đói đợi anh ấy được?

Triệu Mạn Lệ rửa bát xong, úp bát đĩa đã rửa vào rổ, nói: "Chờ cha con về rồi nói sau."

Những người khác đều đã ăn cơm hết rồi, chỉ có cơm của cục trưởng Ngụy vẫn còn để dành trong nồi.

"Thích chứ ạ!" Ngụy Bảo Châu thản nhiên nói: "Cô út xinh đẹp như vậy, con nhìn mãi cũng không thấy chán."

Nhìn thấy mấy người Trần Ngải Phương đang đợi ở nhà, anh ấy chào họ, vừa định nói gì đó thì Triệu Mạn Lệ cằn nhằn bảo anh ấy đi ăn cơm trước.

Đừng thấy cô bé chỉ mới mười tuổi, sống trong khu tập thể, những việc cần hiểu cô bé đều đã hiểu hết, cô bé không phải mấy đứa trẻ con vô lo vô nghĩ không hiểu chuyện đâu.

Ngụy Bảo Châu ân cần mang một ca trà thảo dược đến cho cha mình giải khát, khi trời nóng bức, cha cô bé thường thích uống trà thảo dược.

Triệu Mạn Lệ biết con gái mình từ nhỏ đã yêu thích cái đẹp, cô bé không chỉ muốn sửa soạn thật đẹp mà còn thích những người xinh đẹp. Thấy Cố Di Gia xinh đẹp như vậy, chắc chắn sẽ rất thích cô, cô bé có suy nghĩ như vậy cũng là điều bình thường.

Triệu Mạn Lệ nhìn cô bé, chị ấy biết rõ ý đồ của cô nhóc nhà mình, buồn cười nói: "Con thích cô Gia Gia đến thế à?"

Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cục trưởng Ngụy, Triệu Mạn Lệ nói: "Lão Ngụy, anh về rồi à, có đói không? Để em đi dọn cơm ăn cho anh."

Trần Ngải Phương gật đầu: "Chị dâu nói đúng đấy ạ, cục trưởng Ngụy ăn cơm trước đi."

Ngụy Bảo Châu mỉm cười đáp lại rồi tung tăng nhảy ra ngoài.

Dù có họ có vội thì cũng cũng không vội chờ thêm một ăn bữa ăn. Thấy cục trưởng Ngụy bận rộn cả ngày, còn mang bụng đói về nhà, mặt mũi nào để anh ấy mang cái bụng đói nói chuyện với mình được.

Thấy con gái mình chu đáo như vậy, trên khuôn mặt mệt mỏi của cục trưởng Ngụy cũng đã thoải mái hơn một chút.

"Có chuyện gì thì ăn xong rồi hẵng nói."

Triệu Mạn Lệ đã kịp thời đuổi bọn trẻ vào phòng.

Cục trưởng Ngụy nghe lời ăn chậm lại, nhưng so với người bình thường thì tốc độ đó vẫn rất nhanh, Triệu Mạn Lệ tức giận trừng mắt nhìn anh ấy.

Triệu Mạn Lệ càm ràm hỏi: "Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Anh ấy ăn rất nhanh, lại bị Triệu Mạn Lệ mắng.

Sau khi ăn xong, uống chút nước thì anh ấy lại quay trở lại phòng khách.

Cục trưởng Ngụy vui vẻ cười với vợ mình, đi rửa tay rồi đi ăn cơm.

Cục trưởng Ngụy cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Chiều nay, cấp trên đã phái người tới phong tỏa nhà họ Khương."

Nghe vậy, mọi người ở đó đều nhíu chặt lông mày.

Ngay cả một người hiểu rõ thời đại này điên rồ như thế nào từ lịch sử như Cố Di Gia cũng không tránh khỏi sự sợ hãi. Chỉ khi dấn thân vào tình cảnh đó thì mới biết được tình cảnh được miêu tả trong lịch sử nguy hiểm đến mức nào.

Chị ấy nói: "Em không quan tâm trước đây khi ở trong quân đội anh ăn uống như thế nào, nhưng bây giờ anh không còn trong đó nữa, không được ăn ngấu nghiến như vậy, ăn cơm còn không đúng giờ giấc như này, không tốt cho dạ dày đâu."

Cục trưởng Ngụy nhìn vợ mình rồi lắc đầu, nói: "Tạm thời các em đừng bận tâm về chuyện này, cũng đừng đi nghe ngóng cái gì cả! Thời gian này, Gia Gia cứ tạm thời ở nhà chúng ta trước đi, đợi qua đợt này rồi hẵng tính tiếp."

Bởi vì Cố Di Gia là em gái của lão Cố nên cục trưởng Ngụy cũng coi cô như em gái mình, cho nên bây giờ anh ấy cũng gọi cô là Gia Gia như mấy người Trần Ngải Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận