Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 667: Không Thể Để Dì Gia Gia Bị Ức Hiếp 5

Trái cây đã được rửa sạch sẽ, cô ấy cầm lên ăn một quả, hai mắt lập tức sáng lên, cảm thấy trái cây chua này thật sự rất hợp với khẩu vị của cô ấy.

Nhìn cô ấy ăn hết quả này đến quả khác, Cố Di Gia nghĩ lại cái vị đó thì cảm giác răng của mình đã ê buốt.

"Rất ngon, ở đâu có trái này vậy, để chị bảo lão Du hái một ít mang về để dành." Phương Mỹ Hà nói kể từ sau khi qua đợt ốm nghén, cô ấy lại thích ăn đồ chua, càng chua càng tốt, nếu không để cô ấy ăn, đến giờ cơm cô ấy không thấy thèm ăn.

Vốn dĩ cô ấy có thể ăn mấy đồ muối chua, nhưng Tống Nguyệt Mai nói không thể ăn quá nhiều đồ muối chua, không tốt cho đứa bé, đoàn trưởng Du đã chú ý đến chuyện này, không cho cô ấy ăn nữa.

Cố Di Gia nói: "Thế chị phải hỏi chị dâu Diệp rồi, lúc đó chị dâu Diệp bảo em hái chúng, chị ấy có nói qua tên của trái cây chua này, mà em không có nhớ, chị ấy biết ở đâu có quả này đấy."

"Được, ngày mai chị sẽ đi hỏi chị dâu Diệp."

Cố Di Gia nhìn cô ấy vẫn tiếp tục ăn, vẻ mặt ngon lành, không chịu được hỏi: "Chị không thấy chua ư?"

"Không chua!" Phương Mỹ Hà cười tít mắt: "Em có muốn thử không?"

Hai người nói chuyện một lúc, thấy thời gian không còn sớm, Cố Di Gia và Phong Lẫm đứng dậy ra về.

***

Trong cái khu nhà tập thể này, đứa trẻ khiến cô ấy thích nhất chính là Bảo Hoa.

Cố Di Gia cười cười gật đầu.

Phương Mỹ Hà nghe xong, tâm tình lại có chút không vui, thở dài đáp: "Mọi người đều nói như vậy, xem ra đứa bé trong bụng chị đoán chừng là con trai rồi!" Cô xoa cái bụng của mình: "Thực ra chị muốn sinh một đứa con gái, tốt nhất là phải giống như Bảo Hoa vậy."

"Tớ đây, cậu có chuyện gì sao?"

Sắc mặt Cố Di Gia biến đổi, nhanh chóng xua tay, cô ăn qua rồi, chua đến mức cô phải hoài nghi nhân sinh. Cô biết Phương Mỹ Hà không phải là người thích ăn chua, nhìn cô ấy ăn như vậy, có chút thắc mắc, có thai khiến cho vị giác của con người thay đổi lớn đến vậy sao?

Chu Vệ Tinh chạy đến nhà của đoàn trưởng Cố, vừa đúng lúc cửa đang mở, cậu bé lập tức chạy vào, ồn ào hỏi: "Bảo Hoa có ở đây không ạ?"

Thực ra Phương Mỹ Hà không thích lắm những đứa trẻ vui đùa ồn ào, không phải cô ấy thiếu tình thương, mà là có một vài đứa trẻ khi trách móc chúng, thì lòng yêu thương sẽ bị mài mòn, vẫn là những đứa trẻ thông minh đáng yêu sẽ khiến người khác yêu thích hơn.

"Em nghe nói ăn chua là mang thai con trai, ăn cay là mang thai con gái, đứa bé trong bụng chị..."

Đoàn trưởng Du đi tiễn bọn họ, xoa tay nói: "Hai người có thời gian rảnh thì lại chơi, Mỹ Hà gần đây thời gian nghỉ ngơi khá nhiều, xem ra rất chán, có người bầu bạn cũng tốt."

Bảo Hoa tuy hoang mang, nhưng Chu Vệ Tinh là bạn của cô bé, nên cô bé cũng chạy theo.

Nếu như có thể sinh ra đứa bé dễ thương giống như Bảo Hoa, thì sinh con gái cũng được.

Trần Ngải Phương gọi một tiếng: "Đừng đi xa nhé."

Bảo Hoa đang nghe đài ở trong phòng khách, nghe thấy tiếng của cậu bé thì chạy ra ngoài.

Chu Vệ Tinh lễ phép chào hỏi vợ chồng Trần Ngải Phương, Bảo Sơn vài câu trước, sau đó mới hướng Bảo Hoa nói: "Bảo Hoa cậu ra đây, tớ có chuyện tìm cậu."

Tuy tin tức trong khu nhà tập thể truyền đi rất nhanh, nhưng bởi vì người nhà họ Cố từ sau khi ở trên núi trở về, đều ở nhà bận rộn bóc măng, không có ra ngoài, vì thế không biết mâu thuẫn phát sinh giữa Cố Di Gia và Mã Xuân Hoa.

Chu Vệ Tinh nói: "Bảo Hoa, có người ức hiếp dì Gia Gia!"

"Là em gái của chính ủy Mã..." Chu Vệ Tinh hạ thấp giọng nói: "Bảo Hoa, chúng ta không thể để dì Gia Gia bị người ta ức hiếp, đúng không?"

Chu Vệ Tinh gọi Bảo Hoa ra ngoài cửa, thần thần bí quan sát tình hình xung quanh như một tên trộm, giống như giao nhiệm vụ trọng đại nào đó.

"Gì cơ?" Bảo Hoa liền la lên tiếng lớn, phẫn nộ nói: "Là ai xấu xa như vậy, sao có thể ức hiếp cô út của tớ?" Sau đó vội vàng hỏi: "Cô út không sao chứ?"

"Con biết rồi ạ!"

Chủ yếu cũng bởi vì Cố Di Gia không có chuyện gì, nên mọi người cũng không đến nói cho bọn họ biết.

Chu Vệ Tinh nói: "Dì Gia Gia không sao, nhưng mà dì ấy bị ức hiếp! Người phụ nữ ức hiếp dì ấy rất đáng ghét, còn không xin lỗi, tớ cảm thấy như vậy không được..."

Bảo Hoa tức giận nói: "Đương nhiên không được, là ai ức hiếp cô út, cậu nói đi?"

Bảo Hoa lại thấy hoang mang nhiều hơn: "Cậu đang làm cái gì vậy?"

"Đương nhiên vậy rồi!"

Chu Vệ Tinh vừa nghe vậy, lập tức kích động, kéo cô bé lại thì thầm nói nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận