Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 479: Nghe Lời Vợ 2

Cố Di Gia đưa tay sờ đầu cô bé, dù là những cô bé hoạt bát hay ngoan ngoãn thì đều thấy thích, chỉ cần không phải là bé hư hay trẻ con nghịch ngợm thì chắc chắn cũng không có mấy người ghét trẻ con.

Cuối cùng cả ba cũng làm xong bài tập về nhà, nhưng bữa tối vẫn chưa nấu xong.

Cố Di Gia bảo chúng tự chơi một lát, cô vào bếp phụ anh.

Nhìn thấy cô vào, Phong Lẫm nói: "Chúng đã làm bài tập về nhà xong chưa?"

"Xong rồi." Cố Di Gia xắn tay áo lên hỏi anh có cần cô giúp không, cô không phải loại phụ nữ lười biếng chỉ đợi người ta làm cho ăn, cô cũng rất quan tâm đến người đàn ông phải làm việc chăm chỉ bên ngoài.

Đoàn trưởng Phong thấy hơi buồn cười, cô thật sự không cần nhắc nhở chính mình không phải là người phụ nữ lười biếng, cho dù cô lười biếng, anh cũng rất thích cô, anh tình nguyện để cho cô lười biếng, không cần phải bận rộn đến mức ảnh hưởng đến sức khỏe cô.

"Không cần em giúp, đã gần xong rồi. Em cứ ngồi đó đi."

Cố Di Gia mỉm cười ngồi xuống, vừa giúp anh trông lửa vừa nói chuyện với anh.

Tam Hoa ngập ngừng nói: "Ở nhà dì Gia Gia, đoàn trưởng Phong thật sự là người nấu ăn..."

Trong lòng anh em Bảo Hoa, sức khỏe cô út không tốt, không phải đoàn trưởng Phong nấu ăn là chuyện bình thường sao?

Tam Hoa ngơ ngác theo cô bé đi ra sân.

Anh em Bảo Hoa đã quen với cách làm việc kiểu này từ lâu, ở nhà cả cha mẹ đều có thể nấu ăn, ai rảnh thì làm. Tất nhiên, nếu khi cha nghỉ ngơi, sợ mẹ mệt thì cha sẽ chủ động nấu ăn.

Dì Gia Gia đang ngồi cách bếp một khoảng, còn đoàn trưởng Phong lại đang nấu ăn ở đó...

Bảo Hoa nghe vậy, thông cảm nói: "Chú Mã lười đến vậy sao?"

Ở bên ngoài phòng khách, Bảo Sơn bình tĩnh lấy ra một cuốn sách ngoại khóa ngồi đó xem, còn Bảo Hoa thì dắt tay Tam Hoa đi ra ngoài sân ngắm hoa.

Mặc dù bây giờ nghe nói sức khỏe của cô út đã tốt hơn, nhưng thói quen bao năm đã làm cho họ luôn bảo vệ cô út mình, việc cô út không nấu ăn là điều đương nhiên.

"Tam Hoa, đi thôi." Bảo Hoa gọi.

Khi đi ngang qua phòng bếp, Tam Hoa nhìn thấy cảnh tượng trong bếp, lại thấy sửng sốt.

"Đúng đấy, có chuyện gì sao?" Bảo Hoa nhìn cô bé với vẻ kỳ lạ: "Cha tớ cũng biết nấu ăn, khi ở nhà cha luôn là người nấu ăn. Bây giờ dượng út ở nhà, dượng út nấu ăn thì có vấn đề gì sao?"

"Như vậy là không được đâu." Bảo Hoa gật gù đắc ý, dáng vẻ như bà cụ non: "Sao có thể dồn hết mọi việc lên người phụ nữ chứ? Chú Mã làm như vậy là không đúng."

"Cậu đang ngẩn người nghĩ gì đó?" Bảo Hoa lại hỏi.

Tam Hoa do dự: "Thật sự không đúng sao?"

Tam Hoa nói: "Nhưng mà ở nhà tớ chỉ có mẹ và chị tớ nấu ăn, còn cha tớ thì chưa bao giờ nấu ăn..."

Tam Hoa: "..." Vậy là do cha cô bé lười ư?

Trong suy nghĩ của những đứa trẻ đã quen với việc ăn những bữa ăn không dầu, không muối thì bữa ăn đơn sơ giản dị này đã là một bữa ăn vô cùng ngon miệng.

Cho đến khi ăn cơm, khi ăn được miếng thịt thơm ngon, cô bé lập tức quên hết mọi thứ khác, cúi đầu ăn một miếng cơm lớn.

Đoàn trưởng Phong im lặng giảm tốc độ ăn lại.

Tam Hoa rất lo lắng, hóa ra do cha cô bé lười biếng, không có ý thức tốt, liệu cha cô bé sẽ không bị làm sao chứ?

Trong lòng cô bé thầm cảm thán, cơm do đoàn trưởng Phong nấu ngon quá, lại có nhiều dầu, ngay cả rau cũng ngon - bởi vì rau được xào với dầu.

Bảo Hoa gật đầu nghiêm túc: "Đương nhiên! Chú Mã chưa có ý thức tốt, hèn chi chú ấy vẫn là chính ủy..."

"Ăn từ từ thôi." Cố Di Gia vỗ vỗ cô bé, đưa cho cô bé mấy miếng thịt: "Ăn chậm thôi, con ăn nhanh sẽ không tốt cho dạ dày."

Khi cô nói điều này, đôi mắt cô đang nhìn về phía đoàn trưởng Phong.

Đoàn trưởng Phong: "..."

Với tâm trạng lo lắng, Tam Hoa vẫn luôn lơ đãng.

Mười anh em chiến sĩ thì mười người đều ăn như đánh giặc, có khi vội chạy đua với thời gian phải giành giật từng giây từng phút, ăn uống không được mất thời gian.

Đương nhiên là đoàn trưởng Phong cũng hình thành thói quen này.

Nhưng bây giờ lấy vợ rồi, ở nhà anh vẫn phải nghe lời vợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận