Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 829: Tứ Hợp Viện 1

Vừa ra khỏi nhà ga, họ thấy một chiếc xe Jeep quân dụng đậu cách đó không xa, còn có ba mẹ đang đứng đó nhìn quanh.

Vốn dĩ hai người họ định vào trong đón họ nhưng cảnh vệ thấy người ở nhà ga quá đông, nhỡ đâu đụng phải họ thì không ổn nên cậu ấy khuyên mãi hai ông bà lão mới chịu đứng đợi ở đây để mình cậu ấy vào trong đón người.

Thấy ba người Cố Di Gia đi ra, hai ông bà lão mừng rỡ đi tới.

"Gia Gia, cuối cùng các con cũng về rồi." Quản Tễ cười nói, bà ấy ôm cô con dâu ăn mặc như chim cánh cụt vào lòng, vừa vuốt ve vừa cười nói, còn hỏi cô có khỏe không, có cảm thấy mệt không.

Cố Di Gia kéo chiếc khăn quàng cổ của mình ra để lộ ra khuôn mặt trắng trẻo, trong mắt tràn ngập ý cười.

"Mẹ, mọi chuyện đều ổn cả, rất thuận lợi ạ." Sau đó, cô quay sang tư lệnh Phong gọi một tiếng "cha".

Tư lệnh Phong nở nụ cười đáp lại cô.

Ông ấy rất giống Phong Lẫm, trông ông ấy chẳng khác nào Phong Lẫm khi về già. Mặc dù hai người đều có vẻ uy nghiêm như nhau nhưng khi ông ấy cười trông có vẻ dễ gần hơn, không giống như khuôn mặt nghiêm nghị của Phong Lẫm.

Tư lệnh Phong vỗ nhẹ anh, nói: "Con trai, lên xe đi, chúng ta về nhà trước đã."

Đợi Phong Lẫm lên xe Tiểu Thạch mới lái xe đi.

Quản Tễ nghe xong vội nói: "Xem tôi kìa, vừa nhìn thấy Gia Gia thì tôi lại vui mừng đến quên mất thời tiết lạnh giá này." Vừa nói bà ấy vừa kéo Cố Di Gia lên xe.

Cảnh vệ Tiểu Thạch ngồi phía trước lái xe, tư lệnh Phong ngồi ở ghế phụ, Quản Tễ kéo Cố Di Gia ra ngồi ở ghế sau, dãy ghế sau còn một chỗ trống để dành cho Phong Lẫm.

Tư lệnh Phong nhìn hai người họ rồi đưa mắt nhìn sang đứa con trai với khuôn mặt lạnh lùng đang đứng bên cạnh, ông ấy cảm thấy khuôn mặt con trai mình lạnh như thời tiết hiện tại của thủ đô vậy.

Tư lệnh Phong còn nói: "Mới chạng vạng mà mẹ con đã đứng ngồi không yên rồi, ở nhà cũng không ngồi yên được, chi bằng đến đây đợi các con."

Cố Di Gia không khỏi nhìn thêm một chút, cô nghĩ mấy chục năm sau có lẽ Phong Lẫm cũng sẽ như thế này.

Cố Di Gia ngồi giữa Quản Tễ và đoàn trưởng Phong, cô nói: "Cha mẹ, muộn như thế này còn phiền cha mẹ đến đón chúng con, vất vả cho cha mẹ rồi ạ!"

Ông ấy khẽ ho một tiếng, nói: "A Tễ, trời lạnh lắm, chúng ta lên xe trước rồi hẵng nói."

Hai mẹ con Quản Tễ và Cố Di Gia ríu ra ríu rít, nói không ngừng giống như có vô số chuyện để nói, trông họ không giống như mẹ chồng nàng dâu mà giống như bạn qua thư gặp nhau vậy.

Phong Lẫm cất vali xong cũng theo họ lên xe.

Mặc dù bình thường họ thường tỏ vẻ ghét bỏ anh nhưng làm cha làm mẹ có ai thật sự ghét bỏ con trai mình đâu.

Phong Lẫm: "..." Đó là vợ của anh đấy!

Chưa kể họ nợ đứa con trai út của mình rất nhiều.

Quản Tễ mỉm cười nói: "Không sao đâu, mẹ và cha con cũng muốn gặp tụi con sớm một chút. Tiểu Lẫm đã gần mười năm không về rồi." Nói đến đây bà ấy có chút sụt sịt, lần trước khi con trai về thủ đô đã là chuyện của mười năm trước.

Thương thay cho nỗi lòng của cha mẹ, hai vợ chồng họ không chỉ muốn đến đón con dâu mà còn muốn đón đứa con trai đã lâu không về nhà nữa.

Thấy có người giúp xách hành lý vào, anh không lo nữa mà đỡ Cố Di Gia đi vào nhà.

Quản Tễ xuống xe, nghe vậy bà ấy mỉm cười nói: "Ừ, các cháu mau qua đây chuyển đồ giúp đi nào."

Cố Di Gia mỉm cười chào lại cô bé.

Lúc này đã là mười hai giờ rưỡi, trời đất tối sầm, rất nhiều người đều đã say giấc.

Phong Lẫm dìu Cố Di Gia xuống xe, bởi vì cô mặc quá nhiều quần áo, hành động có phần bất tiện, nếu không cẩn thận rất dễ bị ngã.

Cuối cùng một tiếng sau họ cũng về tới nhà.

Đèn trong nhà sáng trưng, Cố Di Gia cũng nhìn thấy người vừa mở cửa là một cô gái.

Một cô gái khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, thân hình cao ráo với đôi chân dài, rất có nét của nhà họ Phong, khuôn mặt sáng ngời như ngôi sao nổi tiếng với các đường nét sắc sảo ở trong phim, vô cùng đặc biệt.

Lúc này cô gái ấy cũng đang nhìn Cố Di Gia, hai mắt cô gái sáng ngời nói: "Chào thím út ạ, cháu là Phong Bắc Thần."

Đèn trong nhà họ Phong vẫn còn sáng, khi xe dừng trước cửa họ nghe thấy tiếng cửa mở ra, một giọng nói trong trẻo vang lên: "Là chú út, thím út về rồi phải không ạ?"

Phong Bắc Thần là con gái của anh cả Phong Lẫm và cũng là cô cháu gái đầu tiên của tư lệnh Phong, nghe nói khi chị dâu Phong mang thai, mọi người tưởng đó là con trai nên đặt tên cho đứa bé là Phong Bắc Thần, sau này biết đứa bé là con gái, họ cũng không đổi tên nữa, mà gọi luôn là Phong Bắc Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận