Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 975: Quán Cơm Gia Đình Chu Ký 4

Sau khi ăn xong ba người về trường.

Họ tranh thủ thời gian nghỉ trưa để ra ngoài ăn cơm.

Kể từ lúc chú Vinh mở tiệm thì buổi trưa nếu như không muốn ăn cơm trong trường thì họ có thể đến đây ăn, dù sao cũng khá gần nên không tốn bao nhiêu thời gian cả.

Vừa về đến trường thì đã bắt gặp một chàng trai đeo kính, dáng người nhã nhặn bước về phía họ.

Lúc thấy ba người họ thi hai mắt cậu ấy sáng lên, bước nhanh về phía này, đầu tiên là chào hỏi họ trước, sau đó quay sang nói với Phong Bắc Thần: "Đồng chí Phong Bắc Thần, thì ra cậu đang ở đây à, tớ có việc muốn bàn bạc với cậu."

Phong Bắc Thần nhíu mày lại, khách sáo hỏi: "Đồng chí Lý Minh Chí, có chuyện gì sao?"

"Là chuyện liên quan đến việc thành lập câu lạc bộ đọc sách..."

Sau khi Phong Bắc Thần nghe xong thì quay đầu nói với Cố Di Gia: "Thím út, thím về lớp trước đi, cháu và đồng chí Lý cần phải bàn bạc việc của câu lạc bộ đọc sách."

"Thật sao?" Cố Di Gia sững sờ, thật ra cô cũng không nhận ra, chỉ là đoán bừa thôi, không ngờ lại là thật.

Cô cười hỏi: "Vậy cháu định khi nào mới có người yêu rồi kết hôn đây?"

Buổi chiều tan học, Cố Di Gia và Phong Bắc Thần cùng ra khỏi lớp, bỗng nhiên cô hỏi: "Thần Thần, đồng chí Lý Chí Minh ấy có phải đang theo đuổi cháu không?"

Cố Di Gia còn đang lo cô ấy yêu sớm nhưng khi nghe được câu nói này thì cô lập tức trở nên tò mò.

Trong lớp có rất nhiều người đang học, ai nấy cũng đều giữ yên lặng, không phát ra tiếng động gì cả.

Vì ước mơ này mà cô ấy đã cố gắng học tập, vạch sẵn kế hoạch cho tương lai, trước mắt chuyện yêu đương và kết hôn không nằm trong kế hoạch của cô ấy.

Cố Di Gia nhìn sang Lý Chí Minh rồi gật đầu: "Được thôi."

Phong Bắc Thần phóng khoáng đáp: "Cháu cũng không biết, tùy duyên đi! So với việc yêu đương rồi kết hôn thì cháu muốn học thành tài sớm hơn để có thể hoàn thành ước mơ của mình..."

Cố Di Gia cũng ngồi xuống lấy sách ra nghiêm túc học bài.

Sau khi tạm biệt với Phong Bắc Thần và Bảo Sơn, Cố Di Gia đã về lớp học.

Phong Bắc Thần nói: "Cháu đã từ chối cậu ấy rồi, nhưng hình như cậu ấy vẫn chưa chịu từ bỏ thì phải... Mà cũng không có gì, dù sao thời gian này cháu chỉ muốn tập trung vào việc học, chuyện yêu đương kết hôn không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cháu."

Thấy Cô Di Gia khen mình Phong Bắc Thần thấy hơi xấu hổ, không kiềm được hỏi lại: "Thím út, nếu như cháu không kết hôn thì thím có nghĩ là cháu làm sai không?"

Phong Bắc Thần ngạc nhiên nhìn sang cô: "Thím út à, thím nhìn ra được sao?"

"Chuyện này có gì đâu chứ?" Cố Di Gia không quan tâm đến nó: "Ai nói là con gái thì bắt buộc phải kết hôn chứ? Chỉ cần là kế hoạch cho cuộc đời của mình và cháu không hối hận về nó thì cho dù có làm thế nào cũng đều là lựa chọn của bản thân, người khác không có tư cách xen vào." Cô mỉm cười nói tiếp: "Ước mơ của cháu đẹp như thế, thím còn đang muốn thấy Thần Thần trở thành một nhà ngoại giao trong tương lai nữa, yêu đương và kết hôn đều chỉ là thứ yếu, không hề quan trọng như người khác nghĩ đâu."

Ước mơ của cô ấy là có thể trở thành một nhà ngoại giao ưu tú.

Nghe xong kế hoạch cả đời của cô ấy, Cố Di Gia bật cười: "Tốt lắm, vậy cháu cố gắng lên, đây là mới là người nhà họ Phong khiến người ta phải tự hào!"

Bây giờ trông cô không khác gì người bình thường nhưng thật ra là phải cẩn thận đủ điều, nếu không thì rất dễ đổ bệnh.

Nụ cười trên mặt Phong Bắc Thần cứng đờ, lập tức nhớ ngay đến chuyện sức khỏe của thím út không được tốt.

Mọi người đều không có bất cứ yêu cầu gì với thím út, chỉ hy vọng cô có thể sống một cuộc sống bình an không lo toan, không bệnh không tật là tốt lắm rồi.

Cô ấy vui vì thím út của mình có thể hiểu cho mình, có thể nói ra những lời như con gái không nhất định phải kết hôn, đồng thời cũng tò mò thím út có ước mơ gì.

Đối phương nói xong thì vội vàng rời khỏi đó, Cố Di Gia hoàn toàn sững sờ, chỉ có thể cầm lấy bức thư như một phản xạ tự nhiên.

Phong Bắc Thần vừa vui mừng vừa tò mò.

Khoảng thời gian trước, thím út bị ho nhẹ, mọi người trong nhà đều lo lắng không thôi, lo là bệnh ho của cô sẽ trở nặng thành cảm, sau đó bà nội còn mang vài thang thuốc trung y đến để dì Trần sắc cho thím út uống nữa.

Nói là thư tình nhưng trong đó viết rất ngắn gọn, ngắn đến mức không thể ngắn hơn được nữa, từng dòng từng chữ đều thể hiện sự ngưỡng mộ dành cho cô.

Phong Bắc Thần cười hi hi nói: "Ôi chao, lại có người gửi thư tình cho thím út nữa rồi này!"

Cố Di Gia cười nói: "Thím ấy à, cả đời này thím không có ước mơ gì cả, chỉ mong có thể bình an, lúc chết thì có thể thanh thản buông xuôi thôi."

Hai người đi đến chỗ đậu xe, Bảo Sơn vẫn chưa đến nên hai người lấy xe đạp ra trước, đứng đó đợi Bảo Sơn rồi cùng nhau về nhà.

Trong lúc chờ đợi đột nhiên có một đồng chí nam chạy đến đưa cho Cố Di Gia một bức thư.

"Đồng chí Cố, cô nhất định phải đọc nó đấy."

Mấy ngày hôm nay đôi lúc cô ấy sẽ nghe được những chuyện thím út đã từng trải qua từ nhỏ đến lớn từ chỗ Bảo Sơn và Bảo Hoa họ, lại nhớ đến cô từng bị bác sĩ chẩn đoán rằng không thể sống đến lúc trưởng thành thì lại thấy đau lòng.

Cô ấy bắt đầu thấy hối hận, thật ra cô ấy không nên hỏi cô những vấn đề này.

Ngay vào khoảnh khắc đó Phong Bắc Thần mới nhận ra rằng sức khỏe của thím út rất yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận