Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 496: Muốn Ngủ Thì Cũng Phải Ôm Vợ Ngủ 3

Lúc này Cố Di Gia cũng không kìm lòng được nói với đoàn trưởng Phong: "Nếu như có kiếp sau thì em vẫn muốn gả cho anh."

Đoàn trưởng Phong cảm động, anh thấy rất vui.

Gia Gia nói kiếp sau vẫn muốn gả cho anh.

Nào ngờ đã nghe cô nói tiếp câu sau: "Bởi vì mẹ chồng nên em vẫn muốn gả cho anh."

Đoàn trưởng Phong híp mắt lại, nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm: "Xem ra em rất có tinh thần đấy nhỉ, vậy thì vận động một chút đi." Kể từ khi cô nói chuyện buổi tối cho đến chuyện vận động thì đoàn trưởng Phong cũng bị ảnh hưởng, vậy thì cùng vận động chút vậy.

Cố Di Gia: "..."

*

Sáng sớm hôm sau, lúc Cố Di Gia đang ăn sáng thì quay sang nói với mẹ chồng: "Mẹ ơi, trưa nay con mang cơm trưa đến cho mẹ và ông Hồ nhé ạ, hai người phải đợi con đấy."

Đoàn trưởng Phong: "..."

Sau khi hai người rời khỏi nhà thì Cố Di Gia cũng vào phòng làm việc bắt đầu bận rộn.

Phong Lẫm hỏi: "Trưa nay em đi đưa cơm cho mẹ, vậy còn anh thì sao?"

Hình như anh đã hiểu được phần nào nỗi niềm của cha mình rồi.

Quản Tễ nghe vậy thì không khỏi nhìn sang con trai mình, thấy anh vẫn bình tĩnh như thế thì bật cười đồng ý.

Sau khi làm xong hết thì cô ăn một ít để lót dạ trước, tìm thêm hai chiếc hộp giữ nhiệt, một hộp để đựng cơm, sau đó bỏ một ít dưa muối và rau xào lên, còn chiếc hộp giữ nhiệt kia thì dùng để đựng canh cà chua trứng.

Quản Tễ cười: "Không cần đâu, mẹ và ông Hồ ăn ở nhà ăn bệnh viện là được rồi, con không cần tốn công như thế đâu."

Mãi cho đến khi đến giờ thì cô bắt đầu nấu cơm.

Đợi khi Quản Tễ ra khỏi cửa thì Cố Di Gia lại nhìn sang đoàn trưởng Phong đang ngồi cạnh, nghi ngờ hỏi: "Anh Lẫm, sao anh lại không đi làm thế? Sắp trễ giờ làm rồi đấy."

"Không sao đâu ạ, dù gì con cũng không có chuyện gì làm." Cố Di Gia cười híp mắt nói: "Đoàn trưởng Phong bảo con hàng ngày nên ra ngoài vận động nhiều hơn, con nghĩ đưa cơm cho hai người cũng có thể xem như là vận động rồi."

Lúc Phong Lẫm ra khỏi nhà thì anh còn nghĩ Quản Tễ nên nhanh chóng quay về nhà đi, nếu không thì vợ sắp không còn là của anh nữa rồi, giống như anh cưới vợ về cho mẹ mình vậy.

Cố Di Gia cầm hai chiếc hộp giữ nhiệt đến nhà của doanh trưởng La.

"Em để trong nồi, anh về ăn là được." Cố Di Gia nói như đây là một chuyện đương nhiên.

Người mở cửa cho cô là Tiền Quyên Quyên.

Bữa trưa được nấu theo cách người lười mà cô giỏi nhất, cô xào thêm ít rau, nấu một nồi canh cà chua trứng.

Số cơm còn lại thì cô để trong nồi để giữ ấm, đợi đoàn trưởng Phong về ăn.

Hôm qua sau khi Cố Di Gia nảy ra ý định sẽ đưa cơm cho mẹ chồng thì đã nghĩ ngay đến việc tìm người mượn xe rồi, cuối cùng cô tìm đến Tiền Quyên Quyên.

Theo như cách nghĩ của Tiền Quyên Quyên thì đáng lẽ ra nên để người khác đạp xe chở cô mới đúng.

Tiền Quyên Quyên đẩy chiếc xe đạp ra ngoài, sau đó treo hai chiếc hộp giữ nhiệt trên tay lái.

Tiền Quyên Quyên thấy Cố Di Gia đang cầm theo hai chiếc hộp giữ nhiệt nên hơi lo lắng: "Cô đi một mình như thế có ổn không?"

Anh lấy cơm và thức ăn ra, ngồi xuống ăn cơm một mình. .

Tiền Quyên Quyên đã về rồi, đang nấu cơm, vừa thấy cô thì tươi cười: "Gia Gia, cô đến rồi à, xe đạp ở đó..."

Lúc Tiền Quyên Quyên kết hôn với doanh trưởng La thì doanh trưởng La đã chuẩn bị cho cô ấy tam chuyển nhất hưởng*.

*Tam chuyển nhất hưởng - 三转一响: là một từ được sử dụng trong những năm 60 - 70 của thế kỷ 20 để chỉ bốn món đồ vật lớn là đồng hồ, xe đạp, máy may và máy ghi âm.

Nhưng Tiền Quyên Quyên lại làm việc ở trường cách đây khá gần, không dùng đến xe đạp, cho nên Cố Di Gia đã đến tìm cô ấy để mượn xe.

Không còn cách nào khác, bộ dạng mảnh mai nhỏ nhắn của Cố Di Gia luôn khiến người khác cảm thấy đau lòng, lo là một mình cô đạp xe sẽ mệt.

Cố Di Gia vẫy tay với cô ấy rồi đạp xe rời khỏi đó.

Tiền Quyên Quyên đứng đó nhìn theo cô, mãi cho đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa thì mới thở phào một hơi, thấy cô đạp xe thuần thục như thế, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.

Buổi trưa, đoàn trưởng Phong về đến nhà thì quả nhiên căn nhà hoàn toàn yên lặng, không hề thấy bóng dáng vợ mình đâu, trong nồi vẫn còn cơm canh đang được giữ ấm.

Cố Di Gia cười nói: "Không sao đâu, chẳng qua chỉ cần đi nửa tiếng đồng hồ thôi mà, cũng đâu xa xôi gì, cô không cần lo lắng đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận