Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 528: Mất Khống Chế 3

Nghỉ ngơi hai ngày, đoàn trưởng Phong quay lại làm việc. Cố Di Gia và Trang Nghi Giai thì tiếp tục vẽ bản thảo.

Khi Phương Mỹ Di trở về, hai người vẫn đang tiếp tục làm việc.

Phương Mỹ Di nhìn thấy hai người thì oán giận nói: "Thời tiết quỷ quái gì không biết, cứ ba ngày thì hai ngày đổ tuyết, tớ muốn về cũng không có xe. Lần sau về, chắc là phải đến lúc ăn tết..." Sau đó, cô ấy lại hỏi hai người: "Các cậu vẽ bản thảo đến đâu rồi?"

Cố Di Gia đang uống nước, chỉ vào một chồng bản thảo ở trên bàn: "Cậu tự xem đi."

Trang Nghi Giai vùi đầu tiếp tục vẽ, hoàn toàn quên mình.

Phương Mỹ Di cũng không thèm để ý, tự xem, rồi dần dần đắm chìm...

Khi cô ấy xem đến tờ cuối cùng thì phát hiện không còn nữa, cả người ngẩn ngơ, quay lại hỏi hai người: "Phần tiếp theo đâu?"

"Hết rồi." Cố Di Gia ngẩng khuôn mặt xinh đẹp lên, nhìn cô ấy một cách vô tội.

Cố Di Gia thầm nghĩ, đương nhiên rồi, cô dựa theo phong cách manga nên dĩ nhiên là không giống rồi.

Phương Mỹ Di vừa nói xong, không nhịn được mà cười: "Nếu có thể xuất bản, có khi về sau sẽ có khá nhiều bạn nhỏ muốn nuôi chó hoặc mèo."

Trang Nghi Giai chớp mắt: "Mỹ Di, cậu thấy bọn tớ vẽ thế nào?"

"Còn về câu chuyện, tuy rằng ý tưởng không hay như bản đầu tiên nhưng cái này cũng rất được. Chó và mèo rất đặc sắc, tớ nghĩ sẽ có rất nhiều bạn nhỏ yêu thích."

Đúng lúc Trang Nghi Giai vừa dừng bút, nghe được lời này thì gật đầu theo: "Đúng vậy, đúng vậy! Thời tiết lạnh như thế này, tay đông cứng lại hết rồi, mấy thứ vẽ ra không thể nhìn nổi."

Trang Nghi Giai trước kia cũng đã làm việc qua ở nhà xuất bản nên biết quy trình, cũng biết chủ biên cần phải cân nhắc nên thở dài: "Nếu không thể xuất bản, cô phải nhớ mang bản thảo về đây, tôi muốn giữ lại nó."

Trên mặt Phương Mỹ Di tràn ngập vẻ bất ngờ: "Hơn một tháng trời mà hai người chỉ vẽ được thế này thôi á?"

Trang Nghi Giai chỉ chú ý một vấn đề: "Có thể xuất bản không?"

Phương Mỹ Di lúc này như hóa thân thành biên tập viên, gấp không thể tả: "Sao lại như thế được? Tớ còn muốn xem phần tiếp theo."

"Đúng vậy." Cố Di Gia gật đầu, phàn nàn với cô ấy: "Thời tiết lạnh quá mà. Ở trong hoàn cảnh lạnh như băng này quả thực cũng ảnh hưởng đến sự hăng hái trong công việc của con người, đây cũng là một điều không thể tránh khỏi."

Truyện tranh ngắn cũng không giống manga, bây giờ ở đại lục còn chưa có thứ như manga. Truyện đang lưu hành toàn là truyện tranh ngắn.

Phương Mỹ Di nói, thật cẩn thận cất bản thảo vào một chiếc cặp đựng tài liệu, chuẩn bị ngày mai quay lại thành phố thì mang về.

"Rất đẹp." Phương Mỹ Di không chút do dự nói: "Bỏ đi, không nói đến bản thân câu chuyện thì phong cách vẽ của các cậu thật sự rất mượt mà, không giống như hình vẽ trên thị trường nhưng lại trông rất đẹp..."

Phong Lẫm rời đi trước, Phương Mỹ Di lại nói với hai người: "Nếu có thể xuất bản, tớ sẽ gọi điện thoại nói cho các cậu. Đến lúc đó, các cậu phải nắm chắc thời gian để mà vẽ tiếp."

Phương Mỹ Di nói: "Không biết, còn phải cho chủ biên xem qua mới được."

"Yên tâm, tôi sẽ không giấu mất bản thảo của hai người đâu."

Trang Nghi Giai suy nghĩ, cũng không miễn cưỡng nữa.

Dù nói như thế nào thì đây cũng là tác phẩm đầu tiên mà cô ấy hợp tác với Cố Di Gia, nói không muốn xuất bản là nói dối. Chỉ là có thể xuất bản hay không lại không phải do các cô quyết định.

"Anh thấy nó có tiềm năng như vậy à?" Cố Di Gia nói: "Chẳng may không thể xuất bản..."

Có thể xuất bản thì đã chứng minh nỗ lực của hai người được công nhận, nhận được ủng hộ thì sẽ có nhiều động lực là chuyện đương nhiên.

Thấy cô ấy đứng ngồi không yên, Cố Di Gia nói: "Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi, tự cho mình một ngày nghỉ. Không vội, ngày mai chúng ta tiếp tục cố gắng."

"Yên tâm." Trang Nghi Giai nói: "Nếu thật sự có thể xuất bản, thời tiết có lạnh hơn nữa tôi cũng vẽ."

Buổi tối lúc ăn cơm, Cố Di Gia nói chuyện với đoàn trưởng Phong về việc đã đưa bản thảo cho Phương Mỹ Di mang đi.

"Không biết có thể xuất bản hay không nữa. Nếu có thể xuất bản thì coi như công việc thứ hai của em cũng phát triển nhỉ?" Cô trêu: "Nếu sau này may vá không còn kiếm được nữa thì em đổi nghề sang vẽ, nghĩ qua cũng thấy ổn đấy chứ."

Phong Lẫm rất tin tưởng cô: "Chỉ cần mắt của chủ biên không mù thì chắc chắn bản thảo của bọn em sẽ được xuất bản."

Sau khi Phương Mỹ Di rời đi, Trang Nghi Giai có chút lo lắng bất an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận