Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 553: Vui Nhất Là Nghe Drama Nhà Người Ta 2

Nghe bà ấy càng nói càng khó nghe, Phương Mỹ Di lại bùng nổ.

"Thím Quế Hoa, thôi đi." Cô ấy ngắt lời thím Quế Hoa: "Nếu thím thật sự có kinh nghiệm như vậy, thì nên để con dâu của thím ra ngoài làm việc thay vì ở nhà hầu hạ thím và chăm sóc hai đứa bé, điều này thật sự chẳng ra sao cả."

Bị một người nhỏ tuổi chỉ trích mình không ra gì, thím Quế Hoa suýt nữa thì nổi trận lôi đình và chỉ vào Phương Mỹ Di: "Cô cô cô..."

Phương Mỹ Di phớt lờ bà ấy và kéo Cố Di Gia rời đi, từ đằng xa vẫn có thể nghe được tiếng bà ấy.

"Gia Gia, cậu hiền quá đấy, có một số người ấy mà, không kính trọng người già, nhưng lại muốn dạy bảo người vai dưới, không thèm nhìn lại bản thân xem có ra dáng của một bậc cha chú không..."

Thím Quế Hoa tức giận đến run người, cuối cùng không nhịn được nữa mà đến gặp Tống Nguyệt Mai để cáo trạng.

Tống Nguyệt Mai nghe lời cáo trạng của bà ấy và cũng không nói gì, trong lòng rất đầy muộn phiền.

Nếu thím Quế Hoa nói con gái của bà ấy thì thôi kệ, Mỹ Di nói chuyện đúng thật là được đằng chân lên đằng đầu chắc chắn nên sửa lại. Nhưng bà ấy lại còn chạy đến trước mặt vợ đoàn trưởng Phong nói này nói nọ, bà ấy có tư cách gì mà đi chất vấn con dâu của nhà tư lệnh chứ? Người nhà họ Phong đều không nói gì, một người ngoài như bà ấy có gì phải bận tâm.

Thím Quế Hoa rất bất lực vì năm đó không thể khiến con gái hẹn hò với Phong Lẫm. Bà ấy luôn cảm thấy nếu Phong Lẫm nhìn thấy con gái bà ấy thì nhất định anh sẽ thích con gái bà ấy, nói không chừng đã kết hôn từ lâu rồi, làm gì đến lượt Cố Di Gia kia.

Trên mặt bà ấy không nén được cơn giận, gượng gạo "hừ" một tiếng, nói kiểu móc mỉa: "Không phải tôi đây thấy đoàn trưởng Phong lớn tuổi rồi sao, những đồng chí nam bằng tuổi cậu ấy đều đã làm cha hết cả rồi."

Thím Quế Hoa là một người trong số đó.

Thím Quế Hoa càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, thậm chí còn cảm thấy nhìn Tống Nguyệt Mai trước mặt cũng rất phiền.

Tâm trạng thím Quế Hoa càng khó chịu hơn.

Thím Quế Hoa "ôi" một tiếng: "Đó không phải là do Mỹ Hà nhà bà không chịu sinh con sao?"

"Bà yên tâm, về tôi sẽ nói con nhóc Mỹ Di kia." Tống Nguyệt Mai vẻ mặt ôn hòa, giọng điệu cũng thay đổi: "Nhưng về con bé Gia Gia đó, nghe nói tư lệnh Phong và A Tễ đều rất hài lòng, bà không cần quan tâm nhiều đến con bé như vậy."

Tống Nguyệt Mai âm thầm trợn mắt, bà ấy thật sự quan tâm hả?

Bên phía các lãnh đạo quân đội đều biết lai lịch của Phong Lẫm và nhà họ Phong ở sau lưng anh, chính vì điều này mà ngay từ đầu đã có rất nhiều người để mắt đến cuộc hôn nhân của anh.

Thím Quế Hoa cũng không phải là người ngốc, không phải bà ấy không hiểu lời khuyên nhủ và mỉa mai trong câu nói cuối cùng kia.

Nếu có thể trở thành thông gia với nhà họ Phong ở Bắc Kinh, con gái trở thành con dâu của tư lệnh Phong thì chồng bà ấy đã sớm được thông gia hỗ trợ, không đến mức vẫn phải ở lại nơi vùng núi hẻo lánh này, mà đã được điều đến thành phố Bắc Kinh làm cán bộ từ lâu rồi.

Sắc mặt Tống Nguyệt Mai hơi trầm xuống.

Nhưng nếu một người đàn ông không muốn hẹn hò với một đồng chí nữ thì người khác cũng không ép được.

Vợ chồng Phương Mỹ Hà và đoàn trưởng Du đã từng bàn bạc là sẽ trì hoãn việc sinh con trong mấy năm nữa, các bậc cha chú như bọn họ dù có nôn nóng đến mấy thì cũng không làm gì được, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện mà người khác có thể tùy tiện lấy ra để mỉa mai con cái nhà bọn họ.

Tống Nguyệt Mai nhắc nhở: "Sao bà lại quên đoàn trưởng Du, đoàn trưởng Du còn lớn hơn đoàn trưởng Phong vài tuổi đấy, không phải cũng chưa làm cha sao?"

Bà ấy ghét nhất là mấy đồng chí nữ trẻ tuổi, yếu ớt như vậy, như thế hệ bà ấy, lúc đó có cực khổ gì chưa nếm qua. Các đồng chí nữ ngày nay, thoạt nhìn đúng là kiểu lười làm nhưng lại thích xinh đẹp, nếu vài năm về trước, các cô ăn mặc quyến rũ như thế thì đã bị đám Hồng binh lôi đi từ lâu rồi.

Tống Nguyệt Mai miễn cưỡng nói: "Mỹ Hà chỉ trì hoãn việc sinh con mấy năm thôi, chứ không phải là không chịu sinh con."

Bà ấy cười giả lả rồi nói: "Quế Hoa, bà có cảm thấy mình lo chuyện bao đồng quá rồi không?"

Tống Nguyệt Mai hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng cảm nhận được tâm trạng của con gái lúc trước.

"Vậy thì có khác gì với không chịu sinh? Nguyệt Mai à, bà cũng đừng lơ là như thế, hai cô gái này nhà bà, một người không chịu sinh con, một người không chịu kết hôn, coi chừng bị người khác cười nhạo là bà nuôi một cô con gái già với một cô không thể đẻ trứng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận