Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 587: Có Thai Ngoài Ý Muốn 4

Phương Mỹ Hà nhìn dáng người cao lớn của anh ấy, còn có gương mặt chính trực cương nghị kia nữa, rõ ràng trông hung dữ như thế nhưng lại cẩn thận tỉ mỉ một cách bất ngờ, hơn nữa sau khi kết hôn thì không ngừng nhường nhịn cô ấy.

Cô ấy không muốn nấu cơm thì anh ấy sẽ tự làm hoặc là đến nhà ăn để ăn, cô ấy không muốn làm việc nhà thì đợi khi anh ấy tan làm về sẽ làm, cô ấy không muốn có con sớm, muốn làm việc ở đoàn văn công thêm vài năm nữa thì anh ấy cũng không hề do dự mà đồng ý ngay, chống đỡ mọi lời thúc giục sinh con sớm của người lớn trong nhà thay cô ấy...

Nửa tiếng sau, đoàn trưởng Du cứ như hồn lìa khỏi xác vậy, cả người thẫn thờ đứng yên ở đó.

Lúc Phương Mỹ Hà nghe Cố Di Gia nói xong thì đã chuẩn bị sẵn tâm lý nên trông vô cùng bình tĩnh, đồng thời còn cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ dặn dò: "Đồng chí Phương quá gầy, có thể ăn được nhiều bao nhiêu thì cứ ăn nhé, đừng để đứa nhỏ bị thiếu dinh dưỡng, bình thường cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn..."

Phương Mỹ Hà lại sờ lên bụng mình, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

Sau khi xác nhận là đã mang thai thì Phương Mỹ Hà cũng không nán lại trạm y tế quá lâu, bèn quay sang nói với người đàn ông đang sững sờ đứng đó: "Còn không đi à?"

Cuối cùng đoàn trưởng Du cũng đã hoàn hồn về, nhanh chóng bước lên trước, đỡ lấy cô ấy còn cẩn thận hơn cả lúc nãy nữa, như thế người anh ấy đang dìu không phải là một người sống mà là một pho tượng làm bằng thủy tinh, chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ ngay.

Đoàn trưởng Du nhanh chóng mang bánh gạo vàng đến, thấy cô ấy cầm một miếng lên ăn thì càng chắc chắn cô thích ăn bánh gạo vàng mà vợ đoàn trưởng Cố làm, nên anh ấy đã quyết định ngày mai sẽ mặt dày đến tận nhà nhờ Trần Ngải Phương làm cho một ít.

"Có gì mà phải căng thẳng cơ chứ? Mới có hai tháng hơn thôi."

"Bánh gạo vàng lúc nãy còn không?" Phương Mỹ Hà hỏi.

Đoàn trưởng Du căng thẳng đi theo cô ấy, lúc nào cũng chú ý xung quanh, cứ như sợ cô ấy không chú ý sẽ ngã mất, khiến Phương Mỹ Hà cạn lời, không biết nói gì hơn.

Phương Mỹ Hà gật đầu, bình tĩnh đáp lại: "Ừm, có rồi."

Anh ấy nhớ đến việc vợ mình đã từng nói phải đợi đến năm hai mươi tám tuổi mới sinh con, nhưng năm nay lại có thai ngoài ý muốn nên cô ấy không vui sao?

Sau khi hai người về đến nhà thì Phương Mỹ Hà nên làm gì thì làm, chỉ có đoàn trưởng Du là đứng thẫn thờ một chỗ, nhìn chằm chằm cô ấy, cứ như không biết nên đặt tay chân ở đâu vậy.

Đoàn trưởng Du cảm thấy cô ấy rất thờ ơ với chuyện này nên lòng khẽ run lên, như thể có một cơn gió lạnh thổi ngang qua đã quét đi hết tất cả niềm vui trong lòng anh ấy vậy.

Đoàn trưởng Du phản ứng chậm chạp, đầu tiên là vui mừng như điên, vui mừng đến nỗi muốn chạy lại ôm lấy vợ mình nhưng lại sợ ảnh hưởng đến sức khỏe cô ấy, hỏi liên tục không ngừng: "Em có muốn ăn món gì không? Hay là về giường nằm nghỉ nhé? Hay là..."

"Mỹ... Mỹ Hà à, chúng ta có con thật rồi sao?" Hiếm khi anh ấy mới lắp bắp như vậy.

Phương Mỹ Hà ăn được một miếng bánh gạo vàng thì không muốn ăn nữa, sau đó đi rửa tay.

Cô ấy phát hiện mình đã làm một chuyện rất dại dột, nếu như không phải có Cố Di Gia nhắc nhở thì cô đã xem cái thai này thành cái bụng mỡ, nếu như vì giảm bụng mỡ mà tập luyện quá mạnh hoặc nhịn ăn thì không biết đứa nhỏ trong bụng sẽ thế nào nữa.

"Còn chứ, để anh đi mang đến cho em."

Nghĩ đến đó thì cô ấy lại hối hận vô cùng, ngay cả niềm vui trong lòng cũng không khiến sự hối hận đó vơi bớt được phần nào.

Anh ấy dè dặt hỏi: "Mỹ Hà, em không vui sao?"

Phương Mỹ Hà nhìn chồng mình rồi đáp: "Không có, thật ra em rất vui, chỉ là..."

"Được rồi, nếu như anh muốn cảm ơn Gia Gia thì đi đi." Cô ấy nói tiếp: "Đúng là chuyện này nên cảm ơn Gia Gia thật."

Anh ấy dùng hết mọi lời hoa mỹ để khen cô, lúc này anh ấy cũng không còn để bụng những "hận thù" trước đây với đoàn trưởng Phong nữa, chỉ biết cảm ơn anh đã cưới về một tiên nữ.

Anh ấy nắm chặt lấy tay Phương Mỹ Hà, cảm thấy may mắn nói: "May là hôm nay có em dâu đến đây... Đoàn trưởng Phong đúng là đã cưới được một tiên nữ, người vừa đẹp lại lương thiện, chắc chắn là đến để phổ độ chúng sinh đây mà!"

Sau khi đoàn trưởng Du nghe xong thì cũng vô cùng sợ hãi.

Phương Mỹ Hà thấy anh ấy như thế thì không biết nói gì hơn, nhưng cô ấy cũng biết chồng mình đang vô cùng biết ơn Cố Di Gia.

Phương Mỹ Hà nói lại với chồng mình chuyện dại dột mà mình đã làm, hiếm khi mới thấy ngại ngùng như thế: "May là hôm nay Gia Gia đến thăm và nhắc nhở em, nếu không thì..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận