Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 316: Trách Nhiệm 1

Thời gian hai người nói chuyện cũng không lâu, bởi vì Tống Nguyệt Mai phải đi hái hoa nên Trần Ngải Phương với hai đứa bé mới quay về.

Nhà sư đoàn trưởng Phương cũng có một cái sân lớn, một nửa sân dùng để trồng rau, nửa còn lại dùng để trồng hoa. Có rất nhiều loài hoa, tuy mùa thu đã đến nhưng vẫn có hoa đang nở rộ, hơn nữa thoạt nhìn là đã biết chúng được chăm sóc tỉ mỉ nên phát triển rất tốt.

Cố Di Gia nhận ra rằng cho dù hoàn cảnh bên ngoài có ác liệt đến thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến quân đội ở đây.

Nơi này giống như một chốn bồng lai tiên cảnh mà thế giới ngoài kia không thể quấy rầy.

Từ cách ăn mặc của những người trong quân đội có thể biết rằng nơi này bị ảnh hưởng rất ít, những người phụ nữ ăn mặc lại càng tự do, xinh đẹp hơn.

Thậm chí có nhiều sân vườn của nhà người khác trồng đủ loại hoa cỏ, trông rất an nhàn thoải mái.

Bảo Hoa chạy đến, chia sẻ cho cô út biết những gì cô bé vừa nghe vừa thấy.

"Vườn hoa của bà Tống có nhiều hoa lắm. Bà Tống nói đợi lát nữa sau khi quay về thì chúng ta có thể mang một ít hạt giống về đấy ạ... Cô út ơi, góc nhà mình cũng có một mảnh đất nhỏ chưa trồng gì cả, chúng ta mang một ít về trồng nhé."

Đoàn trưởng Phong không hề rời đi mà ngồi bên cạnh, lặng lẽ rót thêm trà nước cho mọi người mà chưa từng rời mắt khỏi Cố Di Gia.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt mà đã đến giờ cơm tối.

Bà ấy nói xong thì đi tìm một vài hạt giống cho họ để đem về.

Bọn trẻ thật là, chẳng nỡ rời mắt khỏi người yêu chút nào.

Nếu có thể mang một ít từ nhà sư đoàn trưởng Phương về thì đỡ cho họ phải đi tìm hạt giống.

Nhưng dì Lan lại sợ bọn họ không quen ăn đồ cay nên cũng làm thêm vài món không cay.

Cố Di Gia cười bảo: "Vậy phải cảm ơn bà Tống đó, vừa khéo cô với Bảo Hoa luôn muốn trồng hoa nè."

Bữa tối hôm nay rất phong phú.

Tống Nguyệt Mai cười nói: "Khách sáo cái gì? Chỗ dì có nhiều hạt giống lắm, cháu thích cái nào thì cứ cầm về đi, nếu không vứt đi thì tiếc lắm đấy."

Ở khu nhà tập thể bọn họ thân với nhà đoàn trưởng Chu nhất, hai nhà tới lui cũng nhiều. Tiếc thay đất nhà đoàn trưởng Chu dùng để trồng rau mất rồi nên không trồng hoa, quả thật đến bây giờ nhà họ cũng không có hạt giống hoa nào để trồng.

Tống Nguyệt Mai chú ý đến điều này, bà ấy không khỏi xúc động.

Mọi người ngồi cùng nhau, sôi nổi vui vẻ ăn cơm.

Sau đó mọi người lại ngồi quây quần với nhau vừa uống trà vừa trò chuyện làm thế nào để trồng hoa. Tống Nguyệt Mai rất tâm đắc với việc chăm cây cỏ, Cố Di Gia và Bảo Hoa cũng có hứng thú với chuyện này nên lắng nghe rất nhiệt tình.

Sau khi cơm nước xong thì còn dùng thêm hoa quả và điểm tâm ngọt sau bữa ăn, hai đứa nhóc ăn đến mức bụng trở nên tròn vo.

Dì Lan là người tỉnh Tứ Xuyên nên làm được món cay Tứ Xuyên chính gốc, món ăn ở trên bàn chủ yếu là món cay, mùi hương gay mũi tràn ngập, cám dỗ người khác đến mức rơi nước miếng.

Sư đoàn trưởng Phương và Tống Nguyệt Mai sinh được ba đứa con, nhưng khi chúng trưởng thành thì lại có công việc khác nhau nên không ở chung. Ngôi nhà hiện tại chỉ có ba người ở là vợ chồng sư đoàn trưởng Phương cùng với dì Lan.

Bà ấy đến phòng sách, quả nhiên thấy sư đoàn trưởng Phương đang đeo mắt kính, ngồi đọc công văn ở bàn.

Hai vợ chồng cười nhìn bọn họ đi vào màn đêm rồi mới trở về nhà.

Tống Nguyệt Mai sợ ông ấy bỏ ăn nên mới pha trà bưng sang.

"Chú Phương, dì Tống, chúng cháu về đây." Phong Lẫm nói với họ: "Ngoài trời lạnh lắm, chú dì quay về đi ạ."

Khi trở lại phòng khách thì thấy dì Lan đang dọn dẹp, Tống Nguyệt Mai bước đến phụ giúp một tay. Sau khi dọn dẹp xong thì vào bếp pha một ly trà rồi bưng đến phòng sách.

Mãi đến khi trời chập tối thì mọi người mới đứng dậy chào tạm biệt, sư đoàn trưởng Phương và Tống Nguyệt Mai đích thân tiễn họ ra đến cửa.

Bà ấy đặt ly trà xuống rồi: "Lão Phương à, hôm nay tối lắm đừng nên đọc lâu, không tốt cho mắt của anh đâu."

Sư đoàn trưởng Phương đặt tài liệu trong tay xuống, tháo mắt kính rồi bưng trà qua uống.

Trà này có tác dụng sạch ruột giảm mệt mỏi, hôm nay có nhiều người cùng ăn cơm, đã lâu rồi trong nhà không sôi nổi như vậy nên sư đoàn trưởng Phương rất vui vẻ, ăn nhiều hơn một ít.

Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương cũng chào tạm biệt với họ.

Bà ấy ngồi xuống, cười nói: "Gia Gia là một đứa trẻ tốt, nếu A Tễ trông thấy con bé chắc chắn sẽ vui lắm, không cần lo lắng về đứa trẻ Phong Lẫm kia đâu."

Sư đoàn trưởng Phương gật đầu: "Quả thật là một đứa trẻ tốt."

Ông ấy là đàn ông, không nên nhìn chằm chằm con gái nhà người ta. Nhưng nhìn cách chung sống của vợ chồng Cố Minh Thành và hai đứa nhỏ là biết, bầu không khí của nhà họ rất tốt, đứa trẻ được nuôi nấng trong sự hòa thuận của gia đình chắc cũng không khác gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận