Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 305: Giáo Dục Tư Tưởng 2

Tiền Quyên Quyên có một người mẹ ruột như vậy, cho dù cô ấy có xinh đẹp đến đâu, tính tình có tốt đến cỡ nào thì cũng không có người đàn ông nào muốn.

Trong lòng mọi người đều thấy đáng tiếc cho Tiền Quyên Quyên.

Anh trai của cô ấy là doanh trưởng, bản thân cô ấy là giáo viên, dáng dấp tính tình cũng không hề tệ, căn bản cũng không cần lo không tìm được người yêu tốt, đáng tiếc vẫn kéo dài tới bây giờ.

Lúc này, nhìn cô ấy bị thương đến trường, bọn họ càng thấy đồng tình.

Tiền Quyên Quyên biết mặc dù bọn họ không nói cái gì nhưng trong lòng thật ra lại hiểu, cô ấy thấy có chút thảm hại.

Nhưng cô ấy cũng không có cách nào cả, đó là mẹ của cô ấy, là người mẹ ruột đã nuôi lớn cô ấy, cô ấy có thể làm thế nào được?

Thời đại này chú trọng hiếu đạo, Tiền Quyên Quyên cứ tiếp tục nhẫn nhịn, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới việc ngỗ nghịch với mẹ ruột, cô ấy chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận.

Thấy sắp tới giờ dạy, Tiền Quyên Quyên đi lên lớp giống như chạy trốn.

"Quyên Quyên! Quyên Quyên!" Giáo viên kia lo lắng đẩy đẩy cô ấy.

Bây giờ đã là thời gian tan học vào buổi chiều, ban đầu Tiền Quyên Quyên muốn đến quân đội tìm anh cả, lát sau nghĩ đến cái gì đó mà lại đổi hướng, trực tiếp quay về nhà.

Đoán chắc lần này bà cụ Tiền kia đã làm ra chuyện gì đó khiến bên trên không có cách nào dễ dàng tha thứ, cho nên bà ta mới bị bắt đi.

Sau đó không đợi đối phương nói gì, cô ấy như không hồn rời khỏi trường học.

Sau khi dạy xong, Tiền Quyên Quyên đã quên gần hết những phiền não kia.

"Rốt cuộc mẹ cháu đã làm cái gì vậy? Bà ta làm cái gì mê tín phong kiến cơ?"

Chỉ khi nhìn thấy gương mặt hồn nhiên của bọn nhỏ ở trong lớp học, cô ấy mới có một cảm giác yên bình, giống như là đi tới một cảng tránh gió, có thể quên hết mọi phiền não.

Vừa đến khu tập thể thì có một mấy bác gái vây cô ấy lại.

Cho đến khi trở lại phòng làm việc, lập tức có giáo viên qua đây nói: "Quyên Quyên, nghe nói mẹ cô bị người của quân đội đưa đi rồi." Đối phương nhìn cô ấy bằng ánh mắt thông cảm, cảm thấy với tác phong của bà cụ Tiền, chuyện này thực sự không lạ lẫm chút nào, thậm chí người đó còn nghĩ sao bây giờ mới đưa bà ta đi?

Cô ấy yêu thích công việc của mình, may mắn trước đây là cô ấy chủ động qua đây thi nên mới có thể trúng tuyển vào trường học.

Cuối cùng Tiền Quyên Quyên cũng phản ứng lại, cô ấy cảm thấy cơ thể như mất đi sức lực, yếu ớt đến mức không đi nổi, cô ấy đưa tay chống bàn, cười khổ một tiếng rồi nói: "Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết việc này..."

"Quyên Quyên..."

Đầu Tiền Quyên Quyên ong một tiếng, cả người ngẩn ra.

Mấy bác gái vừa nói vừa thông cảm nhìn Tiền Quyên Quyên, cô nhóc này đã đến khu tập thể sống nhiều năm, bọn họ cũng tính là hiểu cô ấy, biết đây là một cô gái ngoan.

"Ôi, Quyên Quyên, cháu về rồi đấy à! Cháu đã biết chưa, mẹ cháu bị người của quân đội đưa đi rồi, nói là bà ta mê tín phong kiến."

"Quyên Quyên, cháu có muốn đi tìm anh trai cháu hỏi tình hình xem thế nào không?"

Nghe nói cũng không phải doanh trưởng Tiền chưa từng muốn đưa mẹ về quê, thế nhưng từ sau khi cha ruột không còn thì chỉ còn lại mẹ cùng với một người em gái, anh ta chỉ có thể đưa hai người vào trong quân đội.

Nếu như như vậy thì tốt rồi, Mạnh Xuân Yến và Tiền Quyên Quyên không cần phải sống cùng với bà ta nữa, cuộc sống hàng ngày cũng dễ thở hơn.

"Đúng vậy, Quyên Quyên là một cô gái hiếu thuận, con bé không thể cứ trơ mắt nhìn mẹ ruột cô đơn một mình về quê được, chỉ sợ là con bé cũng sẽ về theo."

Sắc mặt Tiền Quyên Quyên tái nhợt, cô ấy không biết nói cái gì, chỉ có thể thẫn thờ lắc đầu.

"Tôi thấy khó đấy!" Có bác gái nói: "Các bà quên rồi sao, bà già kia cũng chỉ có hai đứa con là doanh trưởng Tiền với Tiền Quyên Quyên, nghe nói ở quê cũng không còn ai nữa, chồng cũng đã qua đời, nếu không thì doanh trưởng Tiền đã sớm đưa mẹ cậu ta về quê rồi."

Đáng tiếc, cho dù đứa con có ngoan đến thế nào, khi mẹ ruột làm chuyện thiếu đạo đức thì con cũng sẽ bị liên lụy.

Mặc kệ bà cụ Tiền có làm chuyện không phải thế nào, đối với doanh trưởng Tiền mà nói, đây vẫn là mẹ anh ta, con trai phụng dưỡng mẹ già là chuyện nên làm.

"Nếu như quân đội không cho phép bà cụ Tiền ở lại, doanh trưởng Tiền có không đồng tình thì cũng không còn cách nào phải không?" Có người nói.

Nghe vậy, những người khác thở dài nói: "Nếu là như vậy, chỉ sợ đến cả Tiền Quyên Quyên cũng phải rời đi."

Mọi người thấy thế thì đều cho rằng cô ấy không biết chuyện bà cụ Tiền làm, trong lòng có chút đáng tiếc, bọn họ âm thầm thầm thì, không biết lần này bà cụ Tiền có bị đuổi khỏi khu tập thể hay không.

"Vậy kiểu này, chẳng phải cả đời con bé Quyên Quyên này không thể lập gia đình sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận