Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 577: Sốt 2

Phong Lẫm đặt ly nước xuống, ôm chặt cô vào lòng.

Một lúc sau anh lại cúi đầu áp lên trán cô thì phát hiện nhiệt độ cơ thể cô lại tăng cao hơn, bắt đầu sốt nhẹ nữa rồi.

Từ lúc đó cho đến sáng hôm sau, Phong Lẫm thức trắng, lúc nào cũng chú ý đến tình hình của cô, chỉ cần nhiệt độ quá cao thì sẽ cho cô uống thuốc hạ sốt ngay.

Mãi cho đến khi trời sáng thì nhiệt độ trên người Cố Di Gia mới hạ xuống, chỉ là trông cô càng tiều tụy hơn, cô của lúc này có một nét đẹp mỏng manh yếu đuối, như thể chỉ cần chạm vào là sẽ vỡ ra ngay.

Bị giày vò hơn nửa đêm như thế, tinh thần của cô ngày càng uể oải đến mức không chịu được nên dần dần ngủ thiếp đi.

Chỉ là hình như cô ngủ không được thoải mái cho lắm, chân mày chau lại, Phong Lẫm sờ lên hàng chân mày đang chau chặt kia, lặng lẽ ngồi đó nhìn cô, cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.

Hôm nay Phong Lẫm không ra thao trường, cũng không đi làm, lúc cảnh vệ Tiểu Trương đến tìm anh thì anh đã nhờ Tiểu Trương xin nghỉ phép giúp mình.

"Chị dâu bệnh rồi sao? Có nặng lắm không?" Tiểu Trương lo lắng nên hỏi.

Sau khi nước trong nồi sôi sùng sục, Phong Lẫm bỏ gạo đã được rửa sạch vào, bỏ bớt củi đi, dùng lửa nhỏ để đun từ từ.

Phong Lẫm nói: "Vừa mới hạ sốt."

Đợi khi Tiểu Trương rời khỏi thì Phong Lẫm mới vào nhà bếp để nấu cháo.

"Lão Phong, nghe Tiểu Trương nói Gia Gia bệnh rồi à, tình hình thế nào." Anh ấy gặp được Tiểu Trương đang đi xin nghỉ giúp Phong Lẫm thì mới biết em gái mình đổ bệnh, lập tức chạy ngay sang đây để xem thử thế nào.

Mỗi lần nghe thấy Cố Di Gia đổ bệnh thì cậu ấy lại vô cùng lo sợ, năm đó chính mắt cậu ấy nhìn thấy bộ dạng sốt cao đến mức hôn mê không tỉnh trên xe lửa của cô chị dâu này, sau này mới biết thể chất của chị dâu yếu hơn người bình thường, rất dễ đổ bệnh nên mỗi lần nghe nói cô bị bệnh thì cậu ấy rất lo lắng.

Vừa bước đến giường thì Cố Minh Thành nhìn một lượt, phát hiện em gái mình vẫn còn đang ngủ, sắc mặt trông tiều tụy tái nhợt, nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

"Bị sốt thôi." Phong Lẫm đáp: "Có thể là do gần đây thời tiết thay đổi quá đột ngột."

Cố Minh Thành không yên tâm nên đã đi theo vào trong phòng, anh ấy muốn tận mắt nhìn thấy mới được.

Đoàn trưởng Phong nói: "Bây giờ thì chưa cần, cô ấy đã hạ sốt rồi."

Tiểu Trương cũng thấp thỏm: "Đoàn trưởng, có cần đưa chị dâu đến bệnh viện không?"

Lúc anh vừa bước từ nhà bếp ra, chuẩn bị quay về phòng thì phát hiện Cố Minh Thành đã đến.

Phong lẫm cũng đưa tay lên sờ thử, phát hiện lại bắt đầu sốt lại nữa rồi thì tim khẽ nhói lên: "Lúc nãy đã hạ sốt rồi mà."

Mỗi lần Cố Di Gia bệnh thì không muốn ăn gì cả, thứ duy nhất có thể nuốt trôi chỉ có cháo, hơn nữa còn phải là cháo nấu hợp khẩu vị của cô mới được, quá lỏng hoặc quá đặc cô cũng không muốn ăn, còn phải vớt váng cháo nữa, rất kén ăn.

Cố Minh Thành nhớ đến tình trạng trước đây của em gái mình khi đổ bệnh thì không dám chắc cho lắm: "Có lẽ sẽ tiếp tục sốt nhẹ như thế đấy. Cậu chú ý việc hạ sốt cho con bé, chỉ cần không sốt cao hơn là được."

Hai người đàn ông sau khi bước vào phòng cũng vô thức bước nhẹ nhàng hơn, trông cứ như hai linh hồn vậy, lặng lẽ không một tiếng động.

Anh ấy nhẹ nhàng đưa tay đặt lên trán cô, chau mày nói: "Vẫn còn sốt nhẹ."

Cố Di Gia uể oải nhìn anh, yếu ớt ngồi dựa vào lòng anh, nói không ra hơi: "Em ăn không nổi..."

Cố Minh Thành chỉ có thể mang theo nỗi lo lắng cho em gái rời đi.

"Được."

"Vậy tối nay tôi sẽ đến nữa."

Sau khi cháo được nấu xong Phong Lẫm đã gọi cô dậy để một chút.

Phong Lẫm ừm một tiếng, không có thời gian để tiếp đãi Cố Minh Thành, anh nói: "Ở đây có tôi rồi, anh về làm việc đi."

"Ăn không nổi cũng phải ăn một chút, nếu không thì em sẽ không có sức đâu." Phong Lẫm thấp giọng dỗ dành cô: "Lúc nãy anh em có đến để thăm em, nếu như anh ấy biết em không ăn gì thì chắc chắn sẽ lo lắng hơn đấy..."

Cố Di Gia ồ một tiếng, hàng lông mi dài khẽ rung lên, ngẩng đầu lên nhìn anh, vì làn da quá tái nhợt nên càng khiến đôi mắt vừa to vừa đen ấy nổi bật hơn, đẹp thì đúng là đẹp thật nhưng lại khiến người ta thấy xót xa.

Cô chầm chậm nuốt xuống rồi há miệng ra để anh đút cháo cho, ăn mà chẳng có mùi vị gì cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận