Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 873: Có Muốn Về Nhà Khóc Tiếp Không? 5

Đương nhiên, Cố Di Gia không chút do dự nói lại những gì lúc nãy Tần Mộng Thanh đã nói với cô cho Tần Mộng Kiều nghe.

Không bàn tới quan hệ của mẹ chồng cô và Tần Mộng Kiều, Tần Mộng Thanh từ đâu đột nhiên chạy tới, bô lô ba la nói một đống chuyện với Cố Di Gia, cô cảm thấy cô ta có bệnh, sao cô lại phải nghe cô ta nói rồi giúp cô ta giấu giếm chứ?

Dù sao sau tết Nguyên tiêu cô cũng đi rồi, chẳng cần duy trì quan hệ giả dối gì với Tần Mộng Thanh, cũng không cần giúp cô ta che giấu.

Quan trọng nhất là, tinh thần trọng nghĩa của bản thân khiến cô lựa chọn là một người ngay thẳng.

Tần Mộng Thanh không ngờ tới Cố Di Gia lại nói ra.

Trên mặt cô ta lộ vẻ ngạc nhiên, đồng thời cũng không thể tin được, bình thường người ta nghe cô ta nói thể không phải sẽ nghi ngờ Tần Mộng Kiều, không nói lại những lời này trước mặt Tần Mộng Kiều sao?

Vì sao cô lại nói như thế?

Chỉ có thể nói rằng, những người mà trước kia Tần Mộng Thanh gặp đều là người lịch sự, cũng khá thành thật, thêm nữa mọi người đều là hàng xóm với nhau, cũng không tiện làm ra mấy chuyện quá đáng.

Cô ấy nói xong những câu cuối cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.

Năm ngoái, khi cô ta xuống nông thôn thăm cô ấy, lại còn tỏ vẻ quan hệ hai chị em không tốt, đoán chừng khi đó cô ta đã cố ý lan truyền lời đồn trong thôn, khiến thôn dân tin tưởng rằng cô ấy thật sự là một người chị độc ác, ở nhà luôn bắt nạt em gái.

Tần Mộng Thanh nói: "Đúng vậy, em quan tâm chị mà, muốn nhờ họ quan tâm chị nhiều hơn."

Bây giờ cô ấy hiểu rồi, e rằng cô em gái tốt này viết kha khá thứ trong thư cho mọi người đấy?

Giống như đã quen với việc này lắm rồi.

Cô ta ôm mặt, vẻ mặt không thể nào tin được: "Chị dám đánh tôi?"

Cố Di Gia không giống vậy, cô không sống ở khu tập thể, cha mẹ chồng là tư lệnh và bác sĩ được mọi người kính trọng, cô không cần duy trì thanh danh gì thay cho Tần Mộng Kiều, muốn nói gì thì nói đó.

Tần Mộng Kiều đột nhiên đi lại gần, giơ tay tát cô ta.

Quả nghiên, cô ấy nói: "Mộng Thanh, sau khi tôi xuống nông thôn, nghe nói em viết thư cho mấy người cùng tôi xuống nông thôn, có đúng không?"

Ngược lại Tần Mộng Kiều khá bình tĩnh, sau khi nghe xong, vẻ mặt cô ấy cũng chẳng có gì thay đổi cả.

Vốn dĩ cô ấy cũng chẳng hiểu gì cả, vì sao cô ấy giải thích nhiều như vậy rồi mà mọi người không tin, vẫn cảm thấy cô ấy là người độc ác.

Tát xong, mặt cô ấy tràn ngập vẻ sảng khoái, nói: "Thật ra tôi đã muốn làm như thế này từ sớm rồi, bây giờ mới ra tay thì đúng là tính tình của tôi quá tốt luôn!" Sau khi nói xong, cô ấy lại đẩy ngã cô ta xuống đất.

Tần Mộng Kiều cười lạnh: "Nhờ mọi người quan tâm tôi nhiều hơn? Nhưng không biết tại sao, bọn họ lại mắng tôi độc ác, thích giở thủ đoạn, ở nhà ăn hiếp em gái, không nghe lời cha mẹ, cho nên bị cha mẹ đuổi xuống nông thôn... Tất cả những việc này đều do tôi đáng đời, tự làm tự chịu. Tôi và Du Phong kết hôn, cũng là do bản thân hèn hạ nhân cơ hội xông vào, đoạt người yêu của em gái, mọi người nói xem, sao trên đời này lại có người ác độc như thế chứ..."

Tần Mộng Thanh: "..."

Mọi người ở đó đều không ngờ rằng cô ấy đột nhiên đánh người, ngay cả chị Điền bưng trà tới cũng kinh sợ chứ đừng nói tới Tần Mộng Thanh.

Câu trả lời của Tần Mộng Kiều là tiếp tục đánh cô ta thêm mấy cái bạt tai.

Tần Mộng Kiều lạnh mặt đứng tại chỗ không nói lời nào, để Tần Mộng Thanh tùy ý cáo trạng.

Tần Mộng Kiều xuống nông thôn hai năm cũng làm không ít việc nhà nông, sức lực lớn hơn trước kia nhiều. Lần này cô ấy còn dùng hết sức bình sinh để đánh cô ta. Từ trước tới nay Tần Mộng Thanh luôn được cưng chiều, cha mẹ chẳng nỡ đánh cô ta dù chỉ là một đầu ngón tay, cô ta đã bị người khác đánh như thế này bao giờ đâu chứ?

Du Phong ồ lên một tiếng: "Tôi biết mà, nhìn có vẻ đau đấy." Anh ấy nói với cô ta xong thì chào hỏi Cố Di Gia và chị Điền, rồi nói với Tần Mộng Kiều: "Em đi tặng quà thôi mà cũng lâu thế, chúng ta về nhà đi."

Nhìn thấy anh ấy, Tần Mộng Thanh bật khóc: "Anh Du Phong, chị em điên rồi, chị ấy đánh em, còn mắng em, còn đẩy em ngã xuống đất."

Gương mặt Tần Mộng Thanh nhanh chóng sưng đỏ lên.

Du Phong tới tìm Tần Mộng Kiều, anh ấy vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng cô ấy đẩy Tần Mộng Thanh ngã xuống đất.

"Anh Du Phong..."

Du Phong đi tới, cẩn thận nhìn mặt cô ta một chút rồi ngạc nhiên nói: "Đánh mạnh thế."

Tần Mộng Thanh khóc ròng nói: "Anh Du Phong, em đau quá..."

Cô ta ngẩng mặt lên, để Du Phong có thể nhìn thấy mặt cô ta sưng đỏ thế nào.

Anh ấy kéo tay Tần Mộng Kiều nói: "Anh còn tưởng em lại chạy mất rồi."

Tần Mộng Kiều thuận theo lực kéo của anh ấy mà tiến tới vài bước, lúc này cô ấy mới phản ứng lại được, tránh khỏi tay anh ấy, nhìn Tần Mộng Thanh nói: "Cô không có việc gì thì về nhà đi, chạy tới nhà dì Quản quấy rầy người khác làm gì? Mất hết cả thể diện!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận