Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 229: Kẹo Của Đoàn Trưởng Phong 3

Khuôn mặt của người bán hàng hơi đỏ, ánh mắt cũng mềm mại hơn mấy phần, cô ấy hỏi: "Đoàn trưởng Phong, anh muốn mua loại rượu gì?" Phong Lẫm nói ra một cái tên trước, người bán hàng dịu dàng nói anh chờ chút rồi quay người đi lấy rượu.

"Đoàn trưởng Phong?" Cố Di Gia kinh ngạc thốt lên.

Đúng lúc vậy?

Phong Lẫm quay lại nhìn cô gật nhẹ đầu, nhìn thấy đồ cô đang cầm trong tay thì hỏi: "Cô tới mua đồ gì à?"

"Đúng vậy." Cố Di Gia nói, không biết tại sao trước mặt người này cô không thể nhịn được mà ngoan ngoãn nói hết toàn bộ: "Tôi đến mua ít kim chỉ và sợi len, nghe nói mùa đông ở đây rất lạnh nên tôi muốn đan một chiếc áo len cho anh trai tôi... Trong nhà cũng hết kẹo rồi, tôi còn muốn mua một ít kẹo nhưng không ngờ đã bán sạch."

Nghĩ đến việc phải uống thuốc có hương vị kỳ dị kia nhưng không có kẹo giải vị thì khuôn mặt cô thể hiện rõ sự đau khổ.

Nhìn thấy sự buồn bã trong ánh mắt cô, ngón tay của Phong Lẫm hơi cuộn lại, anh nói: "Chỗ tôi còn có một hộp kẹo của người khác gửi cho tôi, ngày mai tôi sẽ nhờ người đưa cho cô."

"Thật sao?" Hai mắt của Cố Di Gia sáng rực, lúc sau lại nghĩ đến cái gì nên cô bèn lắc đầu: "Tôi không lấy đâu, anh giữ lại ăn đi."

Tự nhiên Cố Di Gia cũng chú ý tới điểm này, cô cắn môi nói: "Đoàn trưởng Phong, anh không cần đưa kẹo đâu, cứ giữ lại ăn đi."

Cố Di Gia rất ít khi che giấu biểu cảm trên khuôn mặt, nói cách khác, trước mặt người quen và người không có ác ý gì với cô thì cô chưa bao giờ sẽ cố ý che giấu biểu cảm của bản thân, đây chính là sự thả lỏng, cũng là sự tin tưởng.

Đoạn đường từ cung tiêu xã đến khu nhà tập thể cũng có một khoảng cách, nếu người có sức khỏe tốt, đi được nhanh thì chẳng mất mấy phút. Nhưng Cố Di Gia không dám đi quá nhanh, cũng là một đoạn đường nhưng phải dùng thời gian gấp đôi người khác mới đi xong, nhìn qua rất chậm giống như một con ốc sên đang bò.

Cố Di Gia chỉ có thể ồ một tiếng nhạt nhẽo, cô cảm thấy hơi kỳ quái, nếu anh không thích ăn kẹo thì tại sao lại có người gửi kẹo cho anh.

Cố Di Gia: "... Không cần đâu, tôi có thể tự đi về được."

Phong Lẫm nhận ra sự nghi ngờ của cô thì giải thích: "Là của mẹ tôi gửi cho tôi."

Phong Lẫm đang muốn nói gì đó nhưng nhân viên bán hàng đã cầm rượu qua đây.

Cách hành động của cô rất thản nhiên và thẳng thắn.

Phong Lẫm kiên trì: "Vậy tôi đưa cô đến khu nhà tập thể." Nghe anh nói như vậy, Cố Di Gia cũng không từ chối nữa mà đi ra ngoài cùng anh.

Sau khi thanh toán xong, anh cầm bình rượu lên rồi bảo cô: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."

"Tôi không thích ăn kẹo." Phong Lẫm nói.

Mẹ của anh gửi đồ cho anh, sao cô có thể không biết xấu hổ mà dùng chứ? Không phải chỉ là một chén nước thuốc có mùi vị kỳ quái thôi sao? Cô nhắm mắt lại uống một hơi là xong.

Phong Lẫm cũng không thúc giục mà cố ý phối hợp với tốc độ của cô.

"Tôi có nhiều lắm." Vẻ mặt Phong Lẫm không hề thay đổi nói ra lời than phiền: "Mỗi lần bà ấy đều sẽ gửi tới cho tôi, cứ một khoảng thời gian tôi phải tìm cách xử lý bớt, chi bằng mang tặng cho cô."

Mặc dù số lần gặp mặt không nhiều, thời gian cũng không dài nhưng Phong Lẫm vẫn dễ dàng nhìn ra được tính cách của cô. Cô được người nhà bảo vệ rất tốt, tính cách của cô ngoại trừ sự cởi mở, dũng cảm và hơi liều lĩnh thì còn có một chút khờ dại của người không hiểu biết cách đối nhân xử thế.

Cố Di Gia: "... Vậy thì anh cứ giữ lại để ăn đi, đừng phụ sự quan tâm của bác gái."

Chỉ có thể nói là cô có duyên với đoàn trưởng Phong đúng không?

Mặc dù Cố Di Gia cảm thấy có gì đó lạ lạ nhưng cũng không thể nghĩ ra được gì trong lúc này. Nhìn thấy chai rượu trong tay anh, cô cười nói: "Không ngờ hôm nay đoàn trưởng Phong cũng đi mua đồ, thật là khéo ghê."

Sắc mặt của anh lạnh nhạt, lúc nhìn thẳng vào người khác càng có sức thuyết phục hơn, sẽ làm người đối diện không kìm lòng được mà tin tưởng anh, không nghi ngờ gì.

"Cô không cần khách sáo, đưa cho người cần nó là không lãng phí rồi." Phong Lẫm nói một cách nghiêm túc.

Cô cảm thấy thật sự rất trùng hợp, từ lúc cô vào quân đội thì đã gặp được Phong Lẫm bên ngoài mấy lần, nếu không biết rõ tính tình của anh thì ai cũng sẽ cảm thấy loại trùng hợp này giống như được sắp xếp trước.

Cố Di Gia: "... Vậy tôi cảm ơn đoàn trưởng Phong."

Phong Lẫm giải thích: "Đây là rượu chính ủy Lưu nhờ tôi đi mua giùm, ông ấy sợ vợ phát hiện ra mình lại mua rượu uống nên nhờ tôi đi mua giúp." Buổi sáng có rất nhiều người ở cung tiêu xã nên anh không thích đến vào giờ này, bình thường anh sẽ đợi đến buổi chiều mới tới.

Sau đó anh lại nói thêm một câu: "Bình thường tôi không uống rượu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận