Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 802: Áo Lông Vịt 4

Nhưng lần ho này của Cố Di Gia, qua hơn nửa tháng cũng chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng ho bị đè nén của cô, không quá nghiêm trọng nhưng mãi vẫn chưa khỏi hẳn.

Phong Lẫm nhanh chóng đến bệnh viện quân khu, nhờ ông Hồ kê đơn cho cô.

Sau khi Trần Ngải Phương biết tin, cô làm lê hấp đường phèn rồi nhờ Cố Minh Thành đưa sang bên kia.

Cố Di Gia phải uống mấy loại thuốc vị rất kỳ quái, không dám ra ngoài vì sợ lây bệnh cảm cúm cho phụ nữ có thai và trẻ sơ sinh.

Ngay cả khi Trang Nghi Giai vẽ xong bản thảo, cô cũng để doanh trưởng Hứa mang sang đây, nhất quyết không cho cô ấy có tiếp xúc gì với mình.

Sau khi uống thuốc xong, Cố Di Gia tiếp tục phác thảo, vừa vẽ vừa ho, nhiều khi ho đến mức long trời lở đất, ngay cả nhà doanh trưởng Tiền bên cạnh cũng nghe được.

Phong Lẫm không biết phải làm sao, đành đi tới bế cô lên, đi thẳng về phòng: "Bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm việc nữa."

Cố Di Gia nói: "Nhưng không có việc gì làm thì chán lắm."

Con gái của Tiền Quyên Quyên đến giờ đã được một tháng tuổi, làn da hơi ửng đỏ nhưng không còn giống chú khỉ nhỏ nữa rồi. Đúng là mỗi ngày đều có sự thay đổi rõ rệt, ngoại hình khá xinh đẹp, ngũ quan xinh xắn đáng yêu, sau này chắc chắn con bé sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp.

"Thảo Thảo?" Cố Di Gia hỏi: "Ai đặt tên mụ vậy?"

Mãi đến tháng mười một, khi hoàn toàn khỏi bệnh, Cố Di Gia mới ra ngoài được.

"Rồi chứ." Tiền Quyên Quyên đang gấp quần áo của đứa trẻ: "Tên khai sinh là Vũ Vi, tên mụ là Thảo Thảo."

Cố Di Gia phản bác: "Không hề nhé! Em cũng không biết tại sao mãi vẫn chưa hết ho, có thể là do bệnh đỡ như nhả tơ, khỏi dần dần thôi mà."

Sau khi thăm hỏi Tiền Quyên Quyên và Thảo Thảo xong, Cố Di Gia lại sang nhà Phương Mỹ Hà.

Trước đây cô cũng không biết là mình mắc bệnh không chịu ngồi yên một chỗ, để cô nghỉ ngơi một hai ngày còn được chứ nghỉ dài quá, không làm việc gì, cô cảm thấy bản thân mất sức, chán chường và tinh thần lập tức sa sút rất nhiều.

Tiền Quyên Quyên cười nói: "Doanh trưởng La đấy. Quê của anh ấy thường hay nói rằng, khi đứa trẻ còn nhỏ, đặt tên xấu mới dễ nuôi nên lấy luôn cái tên Thảo Thảo."

Phong Lẫm biết cô đang ngụy biện, anh sẽ không bao giờ hơn thua với cô, cũng không cần thiết phải làm vậy, anh chỉ cần theo dõi nhất cử nhất động của cô, anh còn ở nhà ngày nào thì ngày đó cô không được phép làm việc nhiều quá mức.

"Chắc chắn là do em nghỉ ngơi không đủ nên mới không khỏi ốm được." Đoàn trưởng Phong nói trúng tim đen.

Cố Di Gia nằm sấp trên giường đùa nghịch với đứa trẻ, hỏi: "Quyên Quyên, cậu đặt tên cho con bé chưa?"

"Chị Mỹ Hà, chị vẫn còn đi làm ạ?" Cố Di Gia quan sát bụng cô ấy: "Khi nào chị mới nghỉ làm ở nhà chờ sinh thế?" Ngày nào cũng đi đi lại lại đến chỗ làm, cô cảm thấy mệt thay cô ấy.

Trước hết cô sang thăm chị dâu, sau khi chắc chắn chị dâu và đứa trẻ trong bụng vẫn ổn, cô lại sang thăm Tiền Quyên Quyên và con gái của cô ấy.

Phương Mỹ Hà rất bình tĩnh: "Không cần vội, chị đợi đến ngày sinh dự tính rồi mới nghỉ."

Thảo Thảo cũng được, nghe cũng khá đáng yêu.

Bụng Phương Mỹ Hà to lắm rồi, vì cô ấy khá gầy nên bụng mới trông có vẻ to lạ thường.

"Không sao đâu ạ, chỉ là cảm vặt thôi, cũng không biết sao mà mãi vẫn chưa khỏi." Cố Di Gia tỏ vẻ vô tội nói.

Dù Phương Mỹ Hà đang mang thai, cô cũng không thấy bản thân là một thai phụ yếu ớt, bụng hơi to một chút là nghỉ làm rồi.

Vừa dứt lời, cô bỗng nhớ lại khi vừa xuyên đến đây, hầu như ngày nào cô cũng nằm lì trên giường, đầu óc không tỉnh táo, có thể nói phần lớn cảm xúc của cô lúc đó là chán nản, bực bội và mất niềm tin, không thấy lối thoát. Thậm chí đến nỗi cô còn mong bản thân chết sớm chút, bị người khác hại chết hay chết vì bệnh, dù sao cũng không khác mấy.

Suy cho cùng, vì những cô gái ở đoàn văn công phải nhảy múa nên cường độ tập luyện của họ những cô gái bình thường không thể chịu được.

Phương Mỹ Hà quan tâm hỏi han: "Nghe nói em bị ốm đúng không, giờ sao rồi?"

Tuy hơi gầy nhưng thật ra sức khỏe của cô rất tốt, so với Tiền Quyên Quyên thì tốt hơn nhiều.

Phương Mỹ Hà không tin cô một chút nào: "Nghe phong thanh là lúc ốm em vẫn miệt mài làm việc nên mãi không khỏi ốm được." Sau đó, cô ấy lại chân thành khuyên nhủ: "Công việc có chưa xong đi nữa nhưng sức khỏe ổn định, em mới làm việc tiếp được chứ, sau này em đừng ngu ngốc như vậy nữa."

Cố Di Gia không ngờ cô khỏi bệnh rồi vẫn bị người khác răn dạy.

Cô không nói nên lời: "Em chỉ là không thể nghỉ ngơi được thôi, nằm lì trên giường suốt chán lắm."

Dù sau khi kết hôn cô đã chuyển sang làm văn chức nhưng bởi vì thường xuyên phải đi huấn luyện mấy cô gái này, luôn luyện tập các kỹ thuật cơ bản với họ nên cường độ tập luyện không kém hồi trước là bao.

Có lẽ vì từng trải qua khoảng thời gian này nên cô thường vô thức phản đối việc nằm trên giường nghỉ ngơi khi ốm, cô thà đi làm việc còn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận