Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1025: Âm Mưu Hãm Hại 3

Không chỉ những người yêu thích cô tò mò, cho dù là người qua đường cũng rất tò mò, người yêu thích cô đối với chuyện cô kết hôn sớm đau lòng không thôi, đồng thời cũng cảm thấy không phục, người qua đường thì muốn biết người đàn ông xứng với mỹ nhân như vậy là người đàn ông như thế nào.

Buổi chiều tan học hôm thứ sáu, mặc dù Phong Lẫm có xuất hiện, nhưng chỉ xuất hiện ở khoa ngoại ngữ, rất ít người trong trường nhìn thấy anh.

Lúc này, anh tự mình đưa vợ đến trường, lúc xuất hiện ở cổng trường, rất nhiều người nhìn thấy anh, gần như tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào người anh.

Phong Lẫm thong dong tự nhiên, giống như không cảm nhận được những ánh mắt kia nói với Cố Di Gia: "Buổi trưa anh đến đón em, chúng ta đến chỗ chú Vinh ăn cơm."

Vợ lại gầy rồi, bây giờ đoàn trưởng Phong hận không thể ngày ăn tám bữa, nuôi cô mập chút.

Không béo thì ít nhất cũng đừng gầy như vầy, ôm nhẹ bẫng, trong lòng anh rất khó chịu.

Cố Di Gia gật đầu, cười khẽ nhìn anh, vẫy tay chào tạm biệt.

Khi cô vào trường rất nhiều người đến chào hỏi cô.

Lần xuất hiện này của Phong Lẫm vô cùng thành công.

"Em không ăn được nhiều như vậy đâu!" Cô kháng nghị nói.

Hình tượng của Phong Lẫm rất tốt, chính khí nghiêm nghị, đẹp trai cao lớn, người mặc quân phục đúng là đại biểu cho nhan sắc mà.

Lúc ăn cơm, anh gắp vào bát cô rất nhiều đồ ăn, đều là những món cô thích, Cố Di Gia hai mắt đăm đăm nhìn.

"Tốt thật đấy!"

Phong Lẫm múc canh cho cô nói: "Rất gầy, tối anh ôm em, giống như đang ôm một bộ xương vậy."

"Đồng chí Cố, đó là chồng cô à? Anh ấy là quân nhân à?"

Đoàn trưởng Phong rất bình tĩnh nói: "Không sao, ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, em gầy quá rồi."

Đầu năm nay quân nhân rất được yêu thích, biết chồng của Cố Di Gia là quân nhân, rất nhiều người trong lòng cảm thấy kính trọng.

Cố Di Gia gật đầu,"Đúng vậy, dạo này anh ấy nghỉ phép, nên đến thăm tôi."

Buổi trưa, Phong Lẫm đúng giờ đến đón Cố Di Gia đi ăn cơm.

". . . Không cần." Đoàn trưởng Phong rất biết điều chuyển chủ đề,"Ăn nhanh đi, ăn xong vào trong nghỉ một lúc."

Nhìn thấy anh, rất nhiều người thầm thích không phục thì ngay lập tức xịt khói. Những người qua đường khác thì lại thấy trai xinh gái đẹp, rất đẹp đôi.

Lúc này Cố Di Gia mới hừ một tiếng, kiêu ngạo uống canh.

Cố Di Gia vô ý thức cúi đầu nhìn... ngực của mình, sau đó phản đối,"Em làm gì có gầy chứ? Rõ ràng là vừa đẹp!" Cứ coi như là gầy, cô cũng không gầy đến mức biến dạng, chỉ là nhìn trông hơi mỏng manh thôi.

Cô trợn trừng mắt,"Gì mà giống như ôm một bộ xương chứ? Chỗ cần gầy thì e gầy, chỗ cần béo là em béo nhá, làm gì giống bộ xương chứ? Anh đã ôm bộ xương bao giờ đâu, sao biết ông xương là cảm giác gì chứ? Có cần em mua bộ xương về cho anh ôm không hả?"

Bọn họ dần dần hiểu ra, thì ra quân nhân mới mãi mãi là thần.

Chờ Cố Di Gia may đồ hè cho anh xong, Phong Lẫm không mặc bộ quân phục mang tính tượng trưng kia nữa, mà đổi sang quần áo thường ngày.

"Gia Gia!" Cố Minh Nguyệt thấy cô, lại gần cô, lo lắng nói: "Khương Tiến Vọng đến thủ đô rồi!"

Người trong trường thấy nhiều rồi, nên cũng đã quen.

Cố Di Gia hơi sửng sốt.

Sau đó, ngày nào Phong Lẫm cũng đến đưa đón Cố Di Gia, nếu Cố Di Gia không có tiết, thì anh còn cùng cô đi dạo quanh trường.

Lại một lần nữa Cố Di Gia nhìn thấy Cố Minh Nguyệt ở trong trường.

Lúc bị cô ta ngăn lại, cô cũng không quá tức giận, mà lại hơi ngạc nhiên nhìn Cố Minh Nguyệt.

Khương Tiến Vọng đối với cô là chuyện rất lâu về trước rồi, có thể nói cô từ lâu đã quên mất người này rồi, người này đột nhiên xuất hiện, cô phải mất một lúc lâu mới nhớ ra.

Còn đừng nói, trai xinh gái đẹp đi cùng với nhau, vô cùng đẹp mắt, không ít người còn khá thích ngắm hai người họ đi dạo ở trong trường.

Cố Di Gia hơi sửng sốt, nửa ngày mới phản ứng lại Khương Tiến Vọng là ai.

Cô trừng to mắt,"Khương Tiến Vọng? Không phải anh ta đang ở nông trường Tây Bắc à?"

"Đúng!" Cố Minh Nguyệt vội vàng nói: "Chị cũng không biết tại sao anh ta lại đến thủ đô, mấy ngày trước, anh ấy theo đuôi chị về nhà, uy hiếp rằng không cần biết chị dùng cách gì, nhất định phải hẹn em ra ngoài. . ."

Đoàn trưởng Phong mặc đồ thường ngày mặc dù không còn khí thế anh dũng nghiêm nghị như khi mặc quân phục nữa, nhưng lại có tư thái giống như công tử nhà giàu nhàn nhã, trưởng thành trầm ổn, là tuổi mà một người đàn ông có lực hấp dẫn nhất, loại hormone nam tính tràn ngập phả vào mặt đó, khiến cho không ít thiếu nữ đỏ mặt, không dám nhìn nhiều.

Chỉ có mấy ngày ngắn ngủi không gặp, mà nhìn Cố Minh Nguyệt rất là tiều tụy, dưới mắt là quầng thâm, giống như mấy ngày rồi không được nghỉ ngơi tốt vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận