Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 262: Tìm Đoàn Trưởng Phong 3

Trần Ngải Phương tùy ý bôi thuốc lên mặt chồng mình, cô ấy hỏi tiếp: "Đoàn trưởng Phong sao rồi? Cậu ấy cũng bị thương à?"

Cố Minh Thành: "... Cũng bị thương luôn, lần này cậu ấy không đánh trả."

Bởi vì lần trước là thời gian huấn luyện nên có rất nhiều người đến xem, vì bọn họ phải làm mẫu nên dù sao Phong Lẫm cũng phải đánh lại anh ấy và so kè ngang tài ngang sức. Nhưng lần này là trong giờ giải lao, vì thế Phong Lẫm không đánh lại mà chỉ phòng thủ thụ động, anh đã bị Cố Minh Thành đánh trúng không ít lần.

Trần Ngải Phương nghe xong thì trợn mắt nhìn chồng mình, cô ấy chợt hiểu ra tại sao anh ấy lại cố tình làm tổn thương bản thân.

Nếu Gia Gia nhìn người yêu còn bị thương nặng hơn cả anh trai mình, chắc chắn cô sẽ đau lòng không thôi. Vì thế anh trai không muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy nên xuống tay mạnh trước.

Nghĩ đến đây, Trần Ngải Phương cảm thấy hơi buồn cười, cô ấy không ngờ lão Cố lại là một người suy nghĩ ấu trĩ như thế, thậm chí cô ấy còn cảm thấy đoàn trưởng Cố hơi đáng thương khi có một người anh rể như này.

Khi hai người đi ra, ba người trong phòng khách vội vàng nhìn sang.

Bảo Hoa chạy tới, lo lắng hỏi han: "Cha, cha không sao chứ ạ?"

Cuối cùng cũng an ủi được hai đứa nhóc, Cố Minh Thành ngồi xuống bên cạnh em gái mình.

Cố Di Gia không tin lắm, cô nghi ngờ nhìn anh ấy.

"Huấn luyện nguy hiểm như thế ạ?" Bảo Hoa ngờ vực.

"Sao có thể chứ?" Cố Minh Thành hừ lạnh: "Tài nghệ của lão Phong tốt đấy, nhưng anh trai của em cũng không kém cạnh đâu nhé."

Sau khi yên tâm, Bảo Hoa tò mò hỏi: "Cha ơi, sao cha lại có mấy vết thương trên mặt ạ?" Cô bé nghi ngờ rằng tại sao cha lại bị thương.

Một người là anh trai ruột của cô, một người là người yêu của cô, nếu một trong hai người bị thương thì cô sẽ cảm thấy đau lòng.

Bây giờ Cố Minh Thành hối hận không thôi, anh ấy hối hận vì mình đã trở về với bộ dạng như thế này khiến người thân lo lắng, anh ấy vội nói: "Cha thật sự không sao đâu! Mẹ mấy đứa xem qua rồi, chỉ có mấy vết thương trên mặt thôi, cũng chỉ là mấy vết bầm tím nên không nghiêm trọng đâu, cha cũng không thấy đau chút nào."

Cố Minh Thành ho khan: "Đúng là anh và cậu ấy có đánh qua đánh lại trong giờ giải lao, nhưng sau đó bọn anh quay lại văn phòng nghỉ ngơi, buổi chiều có huấn luyện nên anh không cẩn thận bị thương mà thôi."

Cố Minh Thành đáp: "Hôm nay lúc cha huấn luyện không cẩn thận nên bị thương."

Cố Di Gia và hai đứa trẻ đều nhìn về phía Trần Ngải Phương, cuối cùng bọn họ cũng yên tâm khi thấy cô ấy gật đầu.

Cố Di Gia nhìn anh ấy, lại nhìn hai cháu đang làm bài tập, cô thì thầm: "Anh cả, đoàn trưởng Phong đánh anh à?"

"Đương nhiên là em sẽ giúp anh rồi!" Cố Di Gia nói ra không chút do dự: "Anh là anh trai ruột của em mà."

Cố Minh Thành không khỏi bật cười: "Trong lúc huấn luyện thì sao không thể bị thương được cơ chứ?" Sợ con cái lo lắng, anh ấy ra vẻ thoải mái: "Yên tâm đi, đây chỉ là mấy vết thương nhỏ thôi à, mấy ngày nữa là hết. Chúng như mấy vết thương khi tụi con đi đứng bị đụng chỗ này chỗ nọ vậy đó, không đau gì cả, mấy bữa nữa là khỏi."

Cố Minh Thành lập tức hài lòng, nỗi phiền muộn tích tụ cả buổi chiều cũng tan biến! Quả nhiên em gái vẫn là áo bông nhỏ của anh ấy.

Nghe thế, cuối cùng Cố Di Gia cũng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nụ cười: "Vậy là tốt rồi."

Cố Minh Thành cảm thấy hơi khó chịu, vì thế anh ấy cố tình hỏi: "Gia Gia, nếu anh và Phong Lẫm xảy ra xung đột thì em giúp ai?"

Thì ra... Có lẽ anh trai cô đã biết lúc đó Phong Lẫm thích cô rồi.

Cô ấy không khỏi mỉm cười, cô ấy biết không cần phải lo lắng nữa nên cầm một nắm rau vào bếp.

Cô bảo anh ấy đợi, sau đó quay về phòng, trong chốc lát cô ôm chiếc áo len màu xám trên tay đi ra, không chỉ Cố Minh Thành mà ngay cả hai đứa trẻ cũng tò mò nhìn qua đó rồi kêu gào.

Nhưng Gia Gia thật sự rất giỏi dỗ dành người khác, nhìn cách cô dỗ dành lão Cố tươi cười hớn hở... Lúc này lão Cố trông giống như một vị cha già được con gái dỗ dành bằng mấy lời ngọt ngào.

Cố Di Gia biết rằng anh trai mình lại đang muốn được chú ý, đột nhiên cô hiểu ra tại sao lúc trước anh ấy lại hỏi cô những câu hỏi kỳ lạ như thế.

Trần Ngải Phương từ nhà bếp nhìn ra bên ngoài, cô ấy tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người thì không khỏi trợn mắt.

Nghĩ đến đây, Cố Di Gia cảm thấy hơi xấu hổ, cô không ngờ anh lại thích cô sớm như thế, hơn nữa anh trai cô dường như còn biết cả chuyện đó.

Cố Di Gia ho khan vài tiếng, cô nói: "Anh cả, em có món đồ này muốn tặng anh."

Cố Minh Thành bỗng nhiên kích động: "Cái gì thế?"

Quả nhiên là nuôi em gái như con.

Thời đại này, mọi người đều thích quần áo mới.

Cố Minh Thành thấy chiếc áo len này cũng ngạc nhiên không thôi: "Gia Gia, em đan xong rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận