Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 471: Lại Mặt 1

Lúc Cố Di Gia và Phong Lẫm đến nhà họ Cố thì Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành cũng mới về nhà sau khi tan tầm, hai đứa nhỏ còn chưa tới nhà.

Nhìn thấy bọn họ, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào thân thể Cố Di Gia.

Đến khi nhìn thấy cô tràn đầy sức sống, đôi mắt sáng ngời, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Di Gia đã kết hôn được mấy ngày, cả nhà đều cảm thấy khó chịu, vẫn luôn vô thức ngoái đầu tìm cô, sau đó mới nhớ lại chuyện cô đã kết hôn và chuyển qua nhà mới.

Đặc biệt là Trần Ngải Phương và hai anh em Bảo Hoa, Bảo Sơn, bọn họ ở chung với cô một thời gian rất dài nên đã thói quen với việc chăm sóc, quan tâm cô hàng ngày, lúc nào cũng sẽ chú ý tới cô.

Đột nhiên cô không còn ở nhà, cảm xúc mất mát, ngỡ ngàng và khó chịu này làm cho bọn họ hơi rối rắm.

Nếu không phải Trần Ngải Phương còn lý trí chút, quản kỹ hai đứa nhỏ thì chưa biết chừng bọn nó đã tới nhà mới tìm người rồi.

Trần Ngải Phương biết hai vợ chồng trẻ đang trong thời kỳ tân hôn, tình cảm ngọt ngào, không thể chịu được cảm giác bị người khác quấy rầy, cô ấy sao có thể để hai đứa nhỏ đi làm phiền bọn họ.

Cố Minh Thành an ủi: "Em đừng lo nữa, lão Phong là người cẩn thận, cậu ấy sẽ chăm sóc tốt cho Gia Gia."

Cố Minh Thành nghe vậy cũng không nói thêm gì, dứt khoát kéo tay cô ấy đi ra hướng cửa.

Mười năm qua anh không ở bên cạnh, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, Ngải Phương chăm sóc cho em gái anh, trong lúc đó em gái không phải là cũng làm bạn với cô ấy sao? Nếu không thì lúc anh ấy không ở cạnh, cô ấy sẽ khó khăn đến mức nào? Có em gái làm bạn và yêu cầu cô ấy phải chăm sóc nên cô ấy cảm thấy bản thân là một người có ích, càng thêm gắn bó với gia đình.

Ai cũng như vậy, biết rõ Phong Lẫm là một lựa chọn tốt nhưng sau khi cô chuyển đi, trong lòng mọi người vẫn cảm thấy lo lắng nhớ mong cô.

Trần Ngải Phương cũng không biết phải làm sao, lúc tan tầm về nhà, theo bản năng, cô ấy đều đi đến phòng của Cố Di Gia gõ cửa, gõ xong mới nhớ lại.

Nhỡ đâu quấy rầy hai người...

Chỉ là trong lòng cô ấy cũng có chút lo lắng.

"Đi, anh dẫn em đi gặp Gia Gia."

Cố Minh Thành nhìn thấy mọi chuyện, trong lòng cũng hơi chua xót.

Không biết Gia Gia có nghỉ ngơi tốt không, có ăn cơm đầy đủ không, có bị bệnh không...

"Em biết." Trần Ngải Phương thở dài: "Nhưng người không ở trước mặt, không thể nhìn thấy, dù sao thì em cũng không yên tâm được."

Anh ấy biết em rể Phong Lẫm sẽ không dám có ý kiến gì.

Giữa hai người là người nhà thân thiết làm bạn cùng nhau.

Không chỉ thế, Bảo Hoa còn ồn ào: "Đúng rồi đúng rồi, cha nói đúng, chúng ta chỉ đi xem cô út có khỏe không thôi, có chuyện gì chứ?"

Không ngờ Trần Ngải Phương lại vội vàng kéo anh ấy lại, nói bằng giọng oán trách: "Anh làm gì vậy? Người ta mới kết hôn xong, tùy tiện đến nhà như thế à, thật sự không tốt đâu?"

"Có gì mà không tốt?" Cố Minh Thành hùng hồn phản bác: "Anh trai chị dâu đi thăm em gái mới kết hôn không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Ở quê của bọn họ, cô gái sau khi cưới chồng đều có tục làm lễ lại mặt.

Trần Ngải Phương bị bọn họ chọc cười, cô ấy kiên quyết giữ chặt mọi người rồi đóng cửa lại.

Dâu cả như mẹ cũng không phải là lời nói đùa, trong mắt của cô ấy, cô ấy và cô em chồng chênh nhau chín tuổi, về khía cạnh khác thì cũng có thể xem như cô ấy chính tay nuôi cô em chồng lớn, giống như nuôi một đứa con gái.

Lớn đến từng này tuổi, cô bé còn chưa từng rời khỏi cô út lâu như thế, cô bé nghĩ đến chuyện sau này cô út sẽ không ở trong nhà lại càng thêm khó chịu.

Cô ấy cười mắng: "Đi cái gì mà đi? Gia Gia đâu phải không về nhà đâu, ngày mai là lễ lại mặt, đến lúc đó gặp cũng đâu có muộn."

Cô bé rất nhớ cô út, không gặp được cô út nên cơm cũng không ngon.

Trần Ngải Phương cảm thấy chỉ cần chờ đến lễ lại mặt là gặp được người rồi, cần gì phải vội vã lúc này chứ? Mặc dù chỉ cách vài bước nhưng đây là thời kỳ tân hôn của người khác, ai biết sẽ gặp được việc gì thì không tốt lắm.

Đến lúc đó chẳng phải là cô em chồng sẽ bị xấu hổ đến mức không muốn gặp ai?

Chỉ có thể nói, trong lúc vô tình Trần Ngải Phương đã đặt bản thân mình vào vị trí của một "người mẹ".

Mặc dù Bảo Sơn không nói chuyện nhưng sắc mặt của cậu bé cũng giống với cô bé, cậu bé cũng muốn đi theo cha tới gặp cô út.

Cô ấy quan tâm đến cô em chồng, hy vọng cuộc hôn nhân của cô em chồng được hạnh phúc nên nếu không có việc gì cô ấy cũng không muốn tùy tiện đi làm phiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận