Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 5:

Sau khi Cố Di Gia chết, Khương Tiến Vọng suy sụp một khoảng thời gian dài, cuối cùng dưới sự cố gắng đồng hành của Cố Minh Nguyệt, anh ta xốc lại tinh thần, sau đó yêu đương với cô ta.

Nhà họ Khương cũng bởi vì cái chết của Cố Di Gia, có thể có hơi hổ thẹn, họ ngầm chấp nhận cho Khương Tiến Vọng và Cố Minh Nguyệt ở bên nhau.

Lúc đọc được kết cục, Cố Di Gia mù mịt đầu óc.

Đây là kết cục quỷ quái gì, thật sự không phải là tác giả viết tới tòa soạn sao?

Lúc này nhìn thấy Khương Tiến Vọng và Cố Minh Nguyệt cùng tới, Cố Di Gia tựa như đã nhìn thấy vận mệnh tương lai của mình, cộng thêm lúc này cơ thể bại hoại này thực sự quá khó chịu, chỉ muốn buông xuôi.

Vận mệnh liếc mắt nhìn thấy điểm cuối này thật sự không phải là ông trời đang chơi đùa cô?

Trần Ngải Phương không thích đứa em kế này của chồng, tuy cô ta không khốn nạn giống như bà mẹ Vu Hiểu Lan đó của cô ta, nhưng trong âm thầm cũng thích so đo với em chồng, không ít lần bắt bí em chồng.

Em chồng đơn thuần, không nhìn ra được, còn coi cô ta là chị em tốt, nhưng mắt của mình thì không mù.

Đương nhiên chị ấy cũng không thích Khương Tiến Vọng, thân phận con trai của xưởng trưởng nghe rất cao, nhưng chị ấy không có chút cảm giác, cũng không cảm thấy em chồng sẽ gả vào nhà họ Khương.

Người tới là khách, Trần Ngải Phương khách sáo tiếp đãi họ, sau đó lấy lý do "sức khỏe Gia Gia không tốt" cường thế tiễn khách.

Vốn không cho họ nói chuyện với Cố Di Gia.

Vừa hay Cố Di Gia còn đang sốt, choáng váng mơ màng, đang trong trạng thái buông xuôi, cũng không có tâm tư để ý họ.

Lúc rời đi, Khương Tiến Vọng lưu luyến nhìn Cố Di Gia trên giường bệnh, trong lòng hi vọng cô lên tiếng nói chuyện, đáng tiếc cô không nói gì, giống như một tiểu tiên nữ yếu ớt, an tĩnh.

Khương Tiến Vọng thấy vậy, đâu nỡ trách cứ gì, chỉ có hơi tức giận Trần Ngải Bình không nể mặt.

Cố Minh Nguyệt và anh ra đi ra khỏi bệnh viện, cô ta lén lút nhìn anh ta một cái, nói nhỏ: "Chủ nhiệm Khương, anh đừng để bụng, chị dâu vô cùng quan tâm em gái, bây giờ em gái bị bệnh, cho nên mới... Thực ra chị dâu không phải người vô lý đâu."

Khương Tiến Vọng tùy ý ừm một tiếng, còn đang hồi ức dáng vẻ vừa nãy của Cố Di Gia.

Rõ ràng đang bệnh, nhưng vẫn xinh đẹp đến thế, tựa như trên người cô, mặc kệ bất cứ lúc nào ở đâu, đều xinh đẹp, cho dù bị bệnh cũng đẹp đến vậy, không có chút tỳ vết và khuyết điểm nào.

Khương Tiến Vọng không chú ý tới Cố Minh Nguyệt mấy, trên thực tế, nếu không phải biết cô ta là chị gái của Cố Di Gia, anh ta thật sự sẽ không thèm nhìn.

Thậm chí anh ta không thèm chào tạm biệt cô ta đã sải bước bỏ đi, quyết định ngày mai lại tới.

Cố Minh Nguyệt nhìn bóng lưng rời đi của Khương Tiến Vọng, không khỏi cắn môi, không cam tâm.

Rõ ràng là cô ta quen biết Khương Tiến Vọng trước, cũng là dì nói muốn giới thiệu Khương Tiến Vọng cho mình, vì sao Khương Tiến Vọng lại muốn cưới Cố Di Gia?

Nếu ngày đó, Cố Di Gia không đến huyện thì tốt rồi.

**

Sau khi tiễn Khương Tiến Vọng và Cố Minh Nguyệt đi, Trần Ngải Bình bưng cháo tới, bảo Cố Di Gia ít nhiều cũng ăn một chút.

Trần Ngải Phương nói: "Bác sĩ nói lần này em say nắng rất nghiêm trọng, sau đó lại dẫn tới sốt cao. Bây giờ em còn đang sốt, tốt nhất đợi khỏi sốt rồi tính, tiếp tục quan sát một đêm. Tối nay chị ở lại chăm em, ngày mai nếu em khỏi thì chúng ta về."

Thực ra khi đó dáng vẻ muốn tắt thở của em chồng quá đáng sợ, bác sĩ sợ kiểm tra không chi tiết, hoặc có bất trắc gì, cho nên quyết định bảo cô nhập viện quan sát một đêm.

Cố Di Gia chần chừ: "Không cần chị chăm, chị dâu chị về đi, Bảo Sơn Bảo Hoa còn ở nhà."

Bảo Sơn Bảo Hoa là hai đứa con ruột của Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương, Bảo Sơn là con trai, năm nay đã mười tuổi, tuổi của Bảo Hoa còn nhỏ, chỉ mới năm tuổi.

Trần Ngải Phương lại không lo lắng: "Không sao, chị đã nhờ bà Hoàng nhà bên chăm sóc chúng giúp rồi!"

Chị ấy đích thân nhìn Cố Di Gia ăn, thấy cô chỉ ăn gần nửa bát cháo đã chán chường nói không có khẩu vị, chị lại muốn thở dài.

Ăn còn không nhiều bằng Bảo Hoa mới năm tuổi.

"Chị dâu, em thật sự ăn không nổi nữa." Cố Di Gia đáng thương nói.

Mỗi khi cô làm ra vẻ mặt đáng thương, Trần Ngải Phương lại không nhịn được mềm lòng, thời tiết nóng, cháo không để được, chỉ đành tự mình ăn hết phần thừa.

Ăn xong cháo, Trần Ngải Phương lanh lẹ rửa bát.

Cho tới mười một giờ tối, cuối cùng Cố Di Gia cũng hết sốt, lúc này Trần Ngải Phương trực đêm mới yên tâm, ngủ ở giường bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận