Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 589: Không Lãng Phí 2

Hai giờ nghe có vẻ dài nhưng hai người trò chuyện suốt đường đi, tâm sự nhiều chuyện rồi ngắm phong cảnh, Cố Di Gia không hề cảm thấy nhàm chán chút nào.

Nửa đường, Phong Lẫm dừng xe lấy nước cho cô uống.

Cô đã nói rất lâu suốt đường đi, chắc cũng đã khát.

Quả thật Cố Di Gia cũng hơi khát, cô uống vài ngụm rồi ngửa đầu nhìn anh: "Anh Lẫm, anh có mệt không?"

"Anh không mệt." Phong Lẫm thành thật nói.

Cố Di Gia lại nhìn kỹ anh: "Thật à?"

Nghe anh cam đoan là không mệt, Cố Di Gia cũng biết thể lực của đàn ông và phụ nữ khác nhau nhiều, mà những người lính phải huấn luyện hàng ngày thì thể lực lại càng tốt, không thể so với những người bình thường được.

Vì thế cô yên tâm thoải mái ngồi sau yên xe để anh chở mình đi.

Đoàn trưởng Phong nhìn điệu bộ vui vẻ cười như Phật Di Lặc của chú Vinh, anh sáng suốt lựa chọn im lặng.

Chú Vinh vỗ vỗ cái bụng mập của mình: "Không thể ăn nữa, ăn thêm lại béo, đợt trước bác sĩ còn nói chú phải để ý việc ăn uống nếu không sẽ bị bệnh cao cao gì đó..."

Cố Di Gia nói: "Đến thăm chú đó ạ, tiện thể cũng tặng cho chú mấy thứ, đồng đội của đoàn trưởng Phong ở Tây Bắc gửi một ít thịt bò khô đến đây, cháu mang một chút để chú nếm thử ạ."

Giữa trưa, hai người ăn cơm ở nhà chú Vinh, ông ấy có người ăn cùng cũng rất vui vẻ, ăn nhiều hơn nửa chén cơm.

"Chú Vinh." Cố Di Gia vừa vào cửa đã gọi.

"Bác sĩ nói đúng đó ạ." Cố Di Gia nói: "Chú Vinh, chú phải để ý thân thể mình, cảm thấy khó chịu chỗ nào thì đi gặp bác sĩ ngay, phải nghe lời bác sĩ..."

Sau hai giờ, bọn họ tới thị trấn, hai người đạp xe đến nhà chú Vinh.

"Cao huyết áp phải không ạ?" Cố Di Gia hỏi.

Chú Vinh nhìn ra ngoài phòng bếp, thấy hai người thì rất vui vẻ: "Sao hai đứa lại tới đây?"

Chú Vinh đang bận rộn trong phòng bếp, không khí tràn ngập mùi thơm của thức nhanh, vừa lúc đã đến buổi trưa, Cố Di Gia cũng đói bụng, ngửi được mùi đồ ăn lại càng đói hơn.

Khó trách vợ anh lại được nhiều người lớn tuổi thích như thế, cái miệng này tuyệt đối có hơn một nửa công lao vì cô rất biết cách nói lời ngon tiếng ngọt.

Cố Di Gia nhìn tóc của chú Vinh, mặc dù ông ấy để đầu đinh nhưng vẫn có thể thấy được không ít tóc bạc.

Rõ ràng hai người đi lên thị trấn để chơi nhưng qua miệng của cô lại là đặc biệt tới thăm chú Vinh.

Chú Vinh cười nghe cô dặn dò, không hề cảm thấy không kiên nhẫn, ông ấy gật đầu nói: "Biết rồi, chú sẽ yêu quý thân thể của mình! Nhưng mà cháu đấy, tháng trước cháu mới bị bệnh nặng một đợt làm cho thằng nhóc Phong bị sợ hãi, để chú làm một ít ẩm thực dược liệu bồi bổ cho cháu."

Chú Vinh gật đầu: "Hình như là nó."

Cô liên tục dặn dò, hiện giờ chú Vinh đã lớn tuổi, hơn năm mươi rồi, thân hình lại mập mạp quá mức nên cô sợ ông ấy sẽ mắc phải ba chứng bệnh nguy hiểm. Đợt trước cô còn nghe nói cơ thể ông ấy khó chịu, đã tới bệnh viện kiểm tra, còn phát hiện ra không ít bệnh.

Ở trấn trên cũng có nhà hàng quốc doanh nhưng tay nghề của đầu bếp không tốt, đồ ăn cực kỳ dở, thôi bỏ đi, còn không bằng mình tự nấu.

"Đợi đợt nghỉ ngơi sau lại mời cũng được." Đoàn trưởng Phong nói: "Nếu không mời mấy người lão Cố và chị dâu tới nhà mình đi."

Lúc đi ngang qua tiệm bán bút máy, Cố Di Gia dừng lại xem những chiếc bút máy trên quầy.

Sau khi ăn xong, Phong Lẫm hỗ trợ dọn dẹp chén bắt rồi dẫn Cố Di Gia ra cửa đi bộ cho dễ tiêu hóa.

Cố Di Gia nghĩ đến thời đại này không dễ gì vào được thị trấn nên cô cũng chỉ có thể làm vậy.

"Cái đó không phải là do thời tiết thay đổi đột ngột sao, nóng lạnh liên tục nên cháu không cẩn thận bị cảm thôi ạ, đã hết từ lâu rồi."

Hai người thoải mái đi dạo trong thị trấn sau đó đi về hướng cửa hàng bách hóa để mua một số đồ vật.

Chủ yếu là mua quà cho mọi người.

Hôm nay Cố Di Gia cầm theo khá nhiều tiền và tem phiếu, đây đều là tiền thù lao của cô nên cô muốn tặng cho mỗi người trong nhà một món quà.

Lúc đi qua nhà hàng quốc doanh của thị trấn, Cố Di Gia đột nhiên nhớ tới gì đó, cô nói: "Anh Lẫm, lúc trước em có nói phải mời mọi người đi ăn tiệm, tới giờ còn chưa mời được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận