Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 372: Đoàn Trưởng Phong Đi Làm Nhiệm Vụ 2

Cố Di Gia vừa nhìn, thì cô đã biết mình không thể nói thêm gì nữa, thở dài, đưa tay nhéo nhéo vành tai đỏ bừng của anh.

Cô đã sớm phát hiện ra rằng đoàn trưởng Phong có khả năng quản lý biểu cảm rất tốt, rất khó nhìn thấy anh biến sắc. Tuy nhiên, đôi tai của anh rất thành thật, mỗi khi cô chủ động làm điều gì đó thân mật với anh, vành tai sẽ đỏ lên, phản ánh tâm trạng của chủ nhân một cách trung thực.

Phong Lẫm không nhúc nhích, để cô nhéo tai anh tùy thích.

Tai anh hơi nhạy cảm, càng nhéo thì càng đỏ, cũng hơi nhột, nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai anh rời đi sẽ khiến cô lo lắng, anh thấy có phần áy náy nên đành để mặc cô muốn làm gì thì làm.

"Gia Gia." Giọng nói của anh khàn khàn: "Trong lúc anh đi vắng, em phải giữ gìn sức khỏe. Bên ngoài trời vẫn còn lạnh, em đừng tùy tiện ra ngoài, khi ra ngoài phải mặc thêm quần áo, cẩn thận nhìn đường, tránh bị ngã..."

Anh còn chưa đi đã lo lắng cho sức khỏe của cô, lo lắng cô đi ra ngoài, sợ cô bị ngã nếu không nhìn đường.

Cố Di Gia nói: "Anh cứ yên tâm, em rất yêu quý cơ thể của mình, nhưng anh đó, đoàn trưởng Phong, trước đây anh trai em đã nói, anh không mấy quan tâm đến cơ thể của mình, anh đã bị thương phải nhập viện rất nhiều lần."

Phong Lẫm: "..." Có một người anh rể biết quá rõ về mình thật sự không tốt chút nào.

Nhiều quân nhân gặp phải những nhiệm vụ bất ngờ như thế này, họ đã quen với việc đó.

Sao Phong Lẫm đi được chứ, anh bế cô ra khỏi chăn: "Đừng vùi mặt vào chăn ngủ, không tốt cho sức khỏe."

Cố Di Gia lại ngáp một cái, đôi mắt long lanh như suối trong vắt, phàn nàn: "Đáng lẽ anh nên nói với em sớm hơn, để em có thời gian thu xếp cho anh..."

Anh bày ra dáng vẻ như vậy, Cố Di Gia không thể làm khó anh nữa, ngược lại còn thấy hơi áy náy, trùm chăn lên đầu nói: "Bỏ đi, anh đi đi, coi như em chưa nói gì."

Cố Di Gia đưa tay nắm lấy quần áo của anh, mơ hồ nói: "Em muốn chuẩn bị cho anh một ít đồ..."

Phong Lẫm nhanh chóng nghĩ rằng sau khi họ kết hôn, anh phải chú ý nhiều hơn...

Cuối cùng, Phong Lẫm phải liên tục hứa rằng anh sẽ chú ý an toàn.

Khi cô ốm, anh đã ở bên cô nhiều lần, phát hiện cô có thói quen xấu là vùi mặt vào chăn khi ngủ.

"Không cần đầu, anh có thể tự thu xếp được." Giọng điệu của Phong Lẫm vô cùng dịu dàng: "Em cứ ngủ đi."

Hai người tựa vào nhau trò chuyện thân mật, cho đến khi trời đã tối, cô bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, Phong Lẫm biết mình nên rời đi.

Nhưng Phong Lẫm vẫn nói dịu dàng: "Là lỗi của anh."

Cố Di Gia nằm đó, im lặng lắng nghe.

Cô chỉ đơn giản là đang phàn nàn rằng về người làm sai trước, dù sao đây cũng là nhiệm vụ đột xuất, ngày mai anh mới rời đi, cũng coi như cho anh thời gian để tạm biệt gia đình.

Nghe xong câu cuối, cô cười nói: "Đoàn trưởng Phong, nếu ai không biết còn tưởng rằng ngày mai em mới là người rời đi đó."

"Nhưng em lạnh." Cố Di Gia nói một cách hợp tình hợp lý: "Như thế này sẽ ấm hơn."

Nghĩ đến chuyện kết hôn, tai anh lại nóng bừng không kìm được, nhưng trên mặt anh vẫn giữ vẻ nghiêm túc và uy nghiêm, dặn dò cô vài điều cần chú ý.

"Em không cần tiễn, sáng sớm lạnh lắm, em nghỉ ngơi thật tốt, không cần phải dậy vội."

Mặc dù Phong Lẫm cũng không nỡ, nhưng nhìn thấy cô cứ chống đỡ như vậy, anh thấy hơi đau lòng, nói: "Em cứ ngủ đi, chờ em ngủ anh mới rời đi."

Cuối cùng, Phong Lẫm đắp chăn lại cho cô, lặng lẽ đi ra ngoài.

Càng ngày cô càng yêu anh nhiều hơn, thậm chí còn muốn cưới anh.

Cố Di Gia nheo mắt lại: "Anh nói đó nha..." Cô nắm lấy bàn tay ấm áp rộng lớn của anh, thì thầm: "Ngày mai khi nào anh đi? Chắc chắn em không thể đến tiễn anh được rồi..."

Rõ ràng là một người đàn ông lạnh lùng kiệm lời như vậy, nhưng mỗi lần đi xa lại cực kỳ dài dòng, thậm chí còn dặn đi dặn lại một chuyện. Nhưng không thể phủ nhận, cô rất thích sự quan tâm, lải nhải của anh, trái tim cô như tan chảy.

"Hử..."

Phong Lẫm ngồi ở trước giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ của cô.

Cô đang ngủ rất say, hàng mi dày cong cong rũ xuống, mí mắt mỏng đến mức có thể nhìn thấy những mạch máu li ti màu xanh trên đó, mang lại sắc thái hơi lộng lẫy cho khuôn mặt quá nhợt nhạt này.

Mí mắt của cô càng ngày càng nặng, nhưng Cố Di Gia cố chống cự không ngủ, kéo anh nói chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận