Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 480: Nghe Lời Vợ 3

Sau bữa tối, đoàn trưởng Phong thu dọn bát đĩa mang đi rửa.

Đôi mắt Tam Hoa lại bắt đầu run rẩy, chú Phong còn rửa bát?

Cha cô bé khi ở nhà đừng nói tới việc rửa bát, chỉ việc chai nước tương rơi còn không thấy nhặt lên nữa. Mẹ cô bé cũng nói đàn ông là thế, phụ nữ sinh ra để phục vụ đàn ông.

Lần đầu tiên Tam Hoa thấy nghi ngờ lời nói của mẹ.

Bởi vì chú Phong không phải như mẹ nói, dì Gia Gia cũng không phải hầu hạ chú Phong.

Bảo Hoa cũng nói, trong nhà họ, cha cô bé là người rửa bát, nếu cha không có ở nhà thì anh trai Bảo Sơn rửa bát, cô bé và mẹ đều không cần rửa bát.

Ăn xong, bọn trẻ được gọi ngồi chơi một lát, Cố Di Gia mới đề nghị đưa chúng về nhà.

Cô kéo đoàn trưởng Phong lại nói: "Anh Lẫm, chúng ta hãy đưa chúng về nhà xem như đi dạo đi."

Trong lúc ba đứa trẻ ra ngoài, cô kiễng chân lên nói nhỏ vào tai anh: "Hơn nữa, mấy đêm qua em đã vận động đủ rồi."

Trên mặt anh cũng hiện lên vẻ xấu hổ hiếm thấy, nhìn thấy cô cười, hoàn toàn không thấy mình đã nói ra điều gì đó táo bạo gây xấu hổ, anh thực sự bất lực.

Nhìn thấy ánh mắt đảo quanh của cô, đoàn trưởng Phong biết ngay cô vẫn chưa làm, chỉ im lặng nhìn cô chăm chú.

Khi đoàn trưởng Phong hiểu ý của cô, anh thấy cả người mình nóng lên, cuối cùng không thể khống chế được biểu cảm của mình.

"Bài tập thể dục do ông Hồ dạy thì sao? Em có tập chưa?"

Cho nên, quả thật không thể trách cô vì đã trêu chọc anh.

Đương nhiên đoàn trưởng Phong không phản đối, lại hỏi thêm: "Hôm nay em chưa ra ngoài vận động sao?"

"Đừng nói nhảm." Anh nói khàn khàn.

"..."

Cố Di Gia: "... Bận quá, quên mất?"

Đoàn trưởng Phong: "..."

Chủ yếu là vì Bảo Hoa đòi cùng đưa Tam Hoa về nhà, muốn ở gần với cô út lâu hơn chút, đương nhiên Cố Di Gia đã đồng ý với cô bé.

Đúng lúc ba đứa trẻ còn tưởng rằng anh đang tức giận, Cố Di Gia đã đẩy anh ra: "Ái chà, em mà không muốn ra ngoài vận động sao? Buổi tối em tập thể dục cũng được mà. Dù sao thì lượng vận động trong một ngày đủ là được rồi."

Nhà của chính ủy Mã cách nhà họ hơi xa, đi bộ đến đó mất khoảng mười phút.

Cố Di Gia nhìn anh một cái, sau đó kéo anh đi về phía cửa, trong lòng thầm cảm thán, trông dáng vẻ đoàn trưởng Phong ngượng ngùng thật đáng yêu. Một người đàn ông bình thường nghiêm túc như vậy, khi thất thố lại dễ thương không chịu được.

Họ đã đưa Tam Hoa trở về trước.

Bảo Hoa vẫy tay với người bạn tốt của mình: "Tam Hoa, tớ đi đây, hẹn ngày mai gặp lại nhé."

Từ lâu chính ủy Mã đã quen với vẻ mặt lạnh lùng này của anh, nghe thấy vậy cũng thấy hơi mới lạ, sau đó nhìn thấy Cố Di Gia ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ có lẽ đoàn trưởng Phong đưa vợ ra ngoài đi dạo, sẵn tiện đưa con gái anh ấy về.

Đã qua giờ ăn tối, thấy cô con gái vẫn chưa trở về, anh ấy biết con mình đã đến nhà người khác ăn tối, anh ấy còn tưởng cô bé sẽ đến nhà đoàn trưởng Cố ăn cơm, dù sao con gái của đoàn trưởng Cố và con gái út của anh ấy cũng chơi thân với nhau, không ngờ lại đến nhà đoàn trưởng Phong.

Chính ủy Mã mỉm cười nói: "Đoàn trưởng Phong, sao cậu lại đến đây?"

Tam Hoa liếc nhìn cha, gật đầu nói: "Ăn rất ngon ạ. Chú Phong nấu thức ăn rất ngon."

Khi họ đưa Tam Hoa vào, chính ủy Mã và Chu Hồng Anh đều có mặt ở đó, khi nhìn thấy cả một đoàn người thì không khỏi sửng sốt.

Tam Hoa ngoan ngoãn nói: "Ngày mai gặp lại."

"Đoàn trưởng Phong nấu cơm?"

Cả nhà chính ủy Mã đều sửng sốt, Chu Hồng Anh và Nhị Hoa kinh ngạc nhìn sang, còn chính ủy Mã thì trợn mắt kinh ngạc.

"Đưa con của anh về đây." Đoàn trưởng Phong nghiêm túc nói.

Tam Hoa theo mẹ trở vào nhà, nhẹ nhàng đáp vâng một tiếng.

Chính ủy Mã cười nói: "Đồ ăn ở nhà đoàn trưởng Phong có ngon không?"

Thật ra anh ấy càng tò mò hơn, không biết vợ chồng đoàn trưởng Phong mới cưới ở chung với nhau thế nào, nhìn bộ mặt nghiêm túc đó của đoàn trưởng Phong có thể dọa trẻ con khóc được, con gái anh ấy lại dám ở lại ăn tối, điều này thật đáng khen ngợi vì lòng dũng cảm của cô bé.

Quả nhiên, sau khi đưa người trở về, họ rời đi ngay.

Chính ủy Mã nói: "Tam Hoa, hôm nay con ăn cơm ở nhà đoàn trưởng Phong à?"

Chu Hồng Anh và cô con gái thứ hai đứng ở cửa, im lặng nhìn họ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận