Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1016: Đoàn Trưởng Phong Đã Về 1

Cố Di Gia ngạc nhiên nhìn anh quên mất phản ứng, đến khi sách ôm trong ngực rơi xuống đất.

"Ôi trời!"

Phong Bắc Thần đi cùng cô kêu lên một tiếng, vừa mừng khi thấy Phong Lẫm cũng nhắc nhở Cố Di Gia là sách rơi.

Cố Di Gia lấy lại tinh thần, tay chân luống cuống, vừa muốn nhặt sách nhưng lại không muốn rời mắt khỏi anh, cho đến khi Phong Bắc Thần nhẹ nhàng đẩy cô một cái.

"Thím út, chú út về rồi, thím mau đến chỗ chú ấy đi!"

Cô ngơ ngác thuận theo lực đẩy chạy về phía anh.

Phong Lẫm đã đi về phía cô, nhanh chóng đỡ lấy tay cô, theo thói quen dặn: "Đừng chạy!"

Khi anh đến trước mặt, cánh tay được sức lực quen thuộc giữ lấy, cô coi như phản ứng lại, niềm vui từ sâu trong tim không kiềm được lao ra, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, thậm chí còn hơi không dám tin.

"Hè đến rồi thì phải, em chán ăn nên gầy á." Cố Di Gia nói hùng hồn.

Cô ấy đưa chìa khóa xe đạp cho Phong Lẫm, nói: "Chú út, xe đạp cháu để ở nhà xe, chú đưa thím út đến chỗ ông Vinh ăn cơm đi."

Cố Di Gia lại nhìn chằm chằm anh, từ trên xuống dưới sau khi xác nhận anh không sao, trái tim luôn lo lắng cho anh cuối cùng cũng yên tâm.

Bây giờ mặc dù là trong tháng 6, thời tiết trở nên nóng hơn, nhưng cũng không nóng đến mức chán ăn, nghe là biết đang nói lung tung.

Nhưng mà xung quanh còn có khá nhiều người, cuối cùng anh cũng đè nén cảm xúc của mình, điềm tĩnh nói: "Vừa về sáng nay."

Cô còn lâu mới đi làm bóng đèn, cuối cùng chú út cũng về, hai vợ chồng chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói, cô kẹp ở giữa làm gì, ăn cơm chó hở?

"Anh, anh về lúc nào vậy?"

Thấy cô ấy đưa xong chìa khóa rồi đi, Cố Di Gia hỏi: "Thần Thần, cháu đi đâu vậy? Không đi ăn cơm à?"

Sau khi trở về, anh ngay lập tức đến tìm cô.

Phong Lẫm nhìn thấy vẻ ngạc nhiên vui mừng của cô, trong lòng cũng xuất hiện cảm xúc ấm nóng còn cả niềm vui khi lâu rồi mới được gặp lại cô.

Phong Bắc Thần nhặt sách rồi đi đến nghe thấy lời này không nhịn được trợn mắt.

Lúc phát hiện cô lại gầy, anh không nhịn được muốn đút cho cô ăn, vỗ béo cô.

Nhưng Phong Lẫm nhìn cô một lúc, nhăn mày nói: "Sao lại gầy rồi?"

Cố Di Gia cười gật đầu, nếu không phải xung quanh có những học sinh khác đang đi lại, thật ra cô càng muốn nhảy lên người ôm anh thật chặt.

Phong Bắc Thần vẫy vẫy tay với hai người nói: "Cháu đi tìm mấy người Mộng Kiều đến nhà ăn ăn."

Thấy Phong Bắc Thần đi rồi, Phong Lẫm nói với Cố Di Gia: "Gia Gia, anh đưa em đi ăn."

Động tác này khiến cô ngạc nhiên, phải biết đoàn trưởng Phong là người rất tuân thủ quy tắc, lúc ở bên ngoài hình tượng chính trực nghiêm nghị luôn tỏ ra lạnh lùng bình tĩnh lý trí, vừa lạnh vừa cứng, chưa từng bị tiểu yêu tinh dụ dỗ.

Cô lẩm bẩm nói: ". . . Em rất nhớ anh!"

Phong Lẫm không biết cửa hàng của chú Vinh ở đâu, vẫn là Cố Di Gia chỉ đường cho anh.

Bộ quân trang của Phong Lẫm rất nổi bật khiến cho người khác chú ý, nhưng mà buổi trưa người đến nhà xe lấy xe về nhà cũng không nhiều, vậy nên cũng không có nhiều người nhìn chằm chằm hai người.

Thật ra cũng khoảng tầm nửa năm không gặp, chỉ là lúc chú Vinh ở trên báo đọc được tin có đánh trận, khó tránh sẽ lo lắng xem anh có ở bên đó không.

Hai người đi đến nhà xe lấy xe đạp.

Sau đó cô không nhịn được cười, xem ra đoàn trưởng Phong chắc là cũng rất nhớ cô, nếu không thì cũng sẽ không phá lệ như vậy.

Bây giờ lại nhìn thấy anh bình an xuất hiện, cuối cùng cũng yên tâm.

Nhưng mà chú ấy không tiện nói những suy nghĩ này với người bên ngoài.

Chờ sau khi đạp xe ra khỏi trường, người ở xung quanh càng ngày càng ít. Cuối cùng Cố Di Gia đưa tay ra ôm lấy eo áp mặt vào lưng anh.

Sau hai mươi phút, hai người đến cửa hàng của chú Vinh.

Lúc chú Vinh nhìn thấy Phong Lẫm, cũng ngạc nhiên vui mừng không thôi, dừng việc mình đang làm lại, lau tay sau đó bước lên ôm anh một cái thật chặt.

"Nhóc con, lâu rồi không gặp, cuối cùng thì cũng cháu cũng chịu về rồi!"

Chợt xe đạp dừng lại, chân Phong Lẫm đạp xuống đất, anh đưa tay ôm cô từ yên xe vào trong lòng

Cố Di Gia cười híp mắt đồng ý.

Phong Lẫm cúi đầu, môi chạm vào trán cô, rất nhanh đã khống chế được bản thân buông cô ra, xoa đầu cô nói: "Đi ăn cơm trước đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận