Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 651: Gia Gia Nhỏ Nhen 1

Phong Lẫm thấy đối phương đến để tìm Cố Di Gia nên đã nhường chỗ lại cho cô ta, quay người bước vào nhà bếp xem đống đồ mình đang nấu.

Đương nhiên anh nhận ra Mã Xuân Hoa là đồng chí nữ có duyên gặp mặt một lần ở cung tiêu xã, nếu như cô ta đã có thể vào được khu nhà tập thể, hơn nữa Gia Gia cũng nhận ra thì chắc có lẽ cũng không phải người nguy hiểm gì.

Cho nên anh mới không quan tâm.

Mã Xuân Hoa không kìm lòng được dõi nhìn theo phía sau anh, mãi cho đến khi Cố Di Gia đứng chắn trước mặt, che mất tầm nhìn của cô ta.

Mặc dù bình thường Cố Di Gia luôn nói rằng mình là người thấp nhất trong nhà nhưng thật ra trong thời đại này với chiều cao của cô thì hoàn toàn không hề thấp, ít nhất vẫn cao hơn Mã Xuân Hoa tận nửa cái đầu.

Sau khi Mã Xuân Hoa bị cô chắn mất tầm nhìn thì trong lòng cảm thấy không được vui, cô ta cho rằng Cố Di Gia cố ý làm thế. Nhưng cô ta vẫn nhớ mục đích mình đến đây nên cũng không ngốc nghếch nói ra những điều chọc giận đối phương.

"Chị Mã à, chị có chuyện gì sao?" Cố Di gia lại hỏi thêm một câu.

Ánh mắt của Mã Xuân Hoa dừng lại trên gương mặt xinh đẹp ở trước mặt mình, cảm thấy hơi khó chịu, chỉ biết miễn cưỡng đáp: "Đồng chí Cố, nghe nói cô hay may đồ ở khu nhà tập thể này, may quần áo rất đẹp, tôi muốn nhờ cô may bộ quần áo ấy mà."

Ai cũng là cô gái xuất thân từ nông thôn, dựa vào đâu mà Cố Di Gia dám khinh thường mình chứ?

"Bản thảo gì chứ?" Mã Xuân Hoa sững sờ.

Nhưng cô ta lại nghe nói Cố Di Gia giống hệt mình, cũng xuất thân từ nông thôn, nếu như không phải có một người anh lớn làm đoàn trưởng thì vốn không thể nào được theo quân, càng không thể gả cho... Đoàn trưởng Phong tuổi trẻ tài cao kia.

Cố Di Gia bình tĩnh nói: "Không phải tôi muốn đối đầu với chị, tôi còn bản thảo cần vẽ gấp, gần đây tôi không nhận đơn hàng của ai cả, tôi thật sự không có thời gian."

Không thể trách cô ta nghĩ như vậy được, kể từ lần đầu gặp mặt thì cô ta đã phát hiện Cố Di Gia rất thờ ơ với mình, hình như không thích mình cho lắm. Đương nhiên cô ta cũng không thích Cố Di Gia.

Mã Xuân Hoa lập tức đuối lý.

Cố Di Gia không ngờ cô ta đến tìm mình để may quần áo nên đã đáp: " Xin lỗi, bây giờ tôi không còn may quần áo nữa."

Cô ta chỉ biết Cố Di Gia là em gái của đoàn trưởng Cố, bây giờ biết thêm cô là vợ của đoàn trưởng Phong, biết may quần áo, còn những thứ còn lại thì không biết gì cả. Đương nhiên, chuyện này cũng xuất phát từ suy nghĩ không muốn biết quá nhiều về cô từ tận sâu đáy lòng, vì thế cô ta mới cố ý không hỏi quá nhiều.

Nếu như Cố Di Gia là một cô gái trong thành phố, gia thế lai lịch giống Phương Mỹ Di thì cô ta cũng không ghét cô như thế.

"Cái gì?" Mã Xuân Hoa chau mày lại, nét không vui hiện rõ lên mặt: "Sao cô không may quần áo nữa thế? Có phải cô cố ý đối đầu với tôi không?"

Nếu như lần gặp đầu tiên Mã Xuân Hoa chỉ đố kỵ với dáng vẻ của Cố Di Gia, vậy thì hiện tại cô ta còn đố kỵ với vận may của cô nữa. Không phải chỉ trông xinh đẹp thôi sao, vậy mà lại có thể gả cho một người tốt như thế.

"Có thể nhích ra chút thời gian may cho tôi một bộ không?" Mã Xuân Hoa vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp: "Chỉ cần làm một bộ thôi, sẽ không chiếm quá nhiều thời gian của cô đâu..."

Đó là đoàn trưởng đấy.

Cố Di Gia vẫn kiên quyết từ chối: "Không được, tôi không có thời gian!"

Cố Di Gia chau mày giải thích: "Tôi có hẹn phải nộp bản vẽ cho nhà xuất bản đấy, cần hoàn thành đúng thời hạn nên thật sự rất bận." Cô thấy chị Mã đây hình như rất giống người suy diễn lung tung nên mới bổ sung thêm một câu: "Nếu như chị không tin thì có thể hỏi thăm khắp khu nhà tập thể này, tôi không cần lừa chị làm gì."

Cô ta không hiểu cái gì mà bản vẽ với không bản bản vẽ, nhưng cô ta lại biết nhà xuất bản là gì, đó là nơi xuất bản ra đủ thể loại sách, không ngờ cô gái này lại giỏi như thế, chẳng trách những bà cô kia đều nói cô là người có văn hóa.

"Cô không may quần áo cho tôi chính là khinh thường tôi rồi!" Mã Xuân Hoa tức giận nói: "Cô may cho người khác nhưng lại nhất quyết không may cho tôi..."

Cố Di Gia buồn bực nhìn cô ta: "Tôi khinh thường chị sao?"

Mã Xuân Hoa lập tức nổi giận: "Hứ, con người cô... Quả nhiên, cô khinh thường tôi đúng không?"

Cô cũng đâu thiếu tiền. Không những thế, cô còn không thích Mã Xuân Hoa này nên cũng lười may quần áo cho cô ta.

Cô tự nhận thấy bản thân không thể hiểu được suy nghĩ của chị Mã đây nữa, sao cô ta lại nghĩ mình khinh thường cô ta cơ chứ? Đúng là cô không thích Mã Xuân Hoa thật nhưng tuyệt đối không hề có ý khinh thường người khác như thế.

Đang yên đang lành, sao cô lại ôm việc vào người làm gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận