Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 897: Bắt Cóc 1

Phải mất mấy ngày những vết bầm trên cánh tay của Cố Di Gia mới biến mất.

Mỗi ngày Phong Lẫm đều sẽ kiểm tra một lần, sau đó thoa thuốc cho cô, anh rất để ý đến chuyện này.

Đây cũng là lần đầu tiên Cố Di Gia "bị thương" kể từ khi quen anh. Tuy là cô chỉ bị bầm một chút nhưng cô không ngờ anh sẽ phản ứng dữ dội như vậy, trong phút chốc cô cảm thấy may mắn vì trước đây cô rất ít khi bị thương.

"Thật ra ngoại trừ hai ngày trước thì sang ngày thứ ba em đã không còn cảm thấy gì nữa rồi." Cố Di Gia an ủi anh: "Chỉ là trông hơi đáng sợ thôi mà."

Da của cô trắng nên chỉ cần có chút dấu vết nào đấy là sẽ trông rất đáng sợ, nhưng thật ra lại không hề đau.

Phong Lẫm nhìn cô nhưng chẳng nói lời nào.

Từ trước đến giờ anh luôn cẩn thận với cô, sợ rằng mình mạnh tay sẽ khiến cô bị thương. Nhìn cánh tay trắng nõn không tỳ vết kia xuất hiện vết bầm như vậy khiến anh không thể nào vui nổi.

Anh mong cô khỏe mạnh, mãi mãi không bị thương, không phải nhận lấy tổn thương từ thế giới ngoài kia.

Sau khi ăn hết gà vịt của nhà anh trai và chị dâu, Cố Di Gia lôi kéo đoàn trưởng Phong lên thị trấn đi chợ.

"Vậy thì quá tốt rồi." Cố Di Gia rất vui mừng, cô nghĩ một lúc rồi hỏi nhà chủ quán có nhiều gà vịt không.

Vẻ mặt của Cố Di Gia khựng lại một chút, anh bảo anh đi cùng cô, là phải đợi đến khi anh được nghỉ.

Bởi vì có đoàn trưởng Phong bên cạnh nên Cố Di Gia quyết định mua một ít gà vịt, không ngờ do cô mua nhiều nên chủ quán bảo có thể giúp họ mang đến khu nhà tập thể.

Khi thấy anh lại kiểm tra tay của mình, cô cười nói: "Hết thật rồi mà, không cần phải nhìn nữa đâu. Chẳng qua chỉ là bầm xíu thôi mà, em cũng không thấy đau, anh đừng bận tâm nữa."

Cố Di Gia nghe vậy bèn quyết định làm ăn với chủ quán, cô để chủ quán gom gà vịt trong thôn lại, mỗi tháng gửi một ít về khu nhà tập thể.

Tuy anh biết trên đời này có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nhưng anh không muốn những chuyện ngoài ý muốn đó sẽ xảy ra với cô chứ đừng nói gì đến sự tổn thương mà người khác mang lại.

Bởi vì nếu họ cứ tới lui lên thị trấn mua gà vịt cũng tốn thời gian, chi bằng đặt trước để nhận giúp cho người trong thôn.

Phong Lẫm chưa nói gì cả, anh chỉ nói: "Lần sau nếu em muốn lên thị trấn thì anh đi với em."

Mãi cho đến khi vết bầm trên cánh tay hoàn toàn biến mất, trong lòng Cố Di Gia mới nhẹ nhõm.

Thị trấn khá gần nên Phong Lẫm đạp xe chở cô đi.

Quán chủ nghe vậy lập tức đồng ý, một hào năm xu này tương đương phí chạy chân cho anh ấy, anh ấy hoàn toàn có thể lấy thành của riêng, hơn nữa khi anh ấy về thôn thu mua gà cũng xem như giúp họ buôn bán rồi, thậm chí còn có thể đưa ra mức giá năm xu tám xu, nếu số lượng nhiều thì khi đó có thể kiếm được rất nhiều tiền.

Nhưng khi cô nghĩ đến phản ứng của anh khi nhìn thấy vết bầm trên cánh tay của mình cô cũng cảm thấy hơi mềm lòng, cô gật đầu nói: "Được thôi, lần sau em đi với anh."

Lời quá đi mất!

Chủ quán nói: "Bán xong mấy con này thì gà vịt nhà tôi nuôi cũng không còn nhiều, mấy con còn lại phải giữ lại để đẻ trứng. Nhưng mà trong thôn chúng tôi vẫn có người nuôi gà vịt, có đôi khi cũng muốn mang đến chợ để bán."

Về phần giá cả, cô sẽ trả hơn giá thị trường một hào năm xu cho mỗi một con.

Thế nhưng anh cũng hiểu chị dâu đang trong thời kỳ đặc biệt, cần phải bồi bổ sức khỏe bằng chất dinh dưỡng, cô muốn tìm thức ăn cho chị dâu cũng là điều bình thường, nếu không cho cô mua thì có lẽ trong lòng cô sẽ khổ sở lắm.

Phong Lẫm ừ một tiếng, trong mắt anh, có thể sử dụng hai hào để mua lấy sự thuận tiện thì quả thật rất lời.

Tuy đắt hơn một hào năm xu so với giá thị trường bình thường thế nhưng cô cũng không bận tâm nhiều về số tiền này, có thể dùng tiền để đơn giản hóa mọi thứ thì cô vẫn sẵn lòng. Giống như việc giao hàng của thế giới sau này vậy, tuy rằng sẽ đắt hơn so với ăn tại chỗ, nhưng nhiều người vẫn bằng lòng đặt giao hàng.

"Anh Lẫm, sau này phiền anh chủ quán kia đưa giúp gà vịt sang rồi, chúng ta không cần phải lên thị trấn mua nữa."

Thật ra anh cũng không muốn để Cố Di Gia lên thị trấn mua đồ một mình, anh sợ ở nơi mà mình không nhìn thấy sẽ xảy ra chuyện.

Sau khi Cố Di Gia và chủ quán quyết định xong thì cô cười tủm tỉm rời đi với Phong Lẫm.

Hai người đi mua vài món đồ, sau khi cái giỏ mà họ mang theo đã đầy ắp, thời gian cũng tầm tầm thì họ bèn đến nhà hàng quốc doanh ăn cơm trưa.

Cơm nước xong, họ đi đến chỗ đỗ xe đạp để lấy xe chuẩn bị về nhà.

Cố Di Gia vừa đứng đó chờ Phong Lẫm dắt xe đạp sang vừa quan sát xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận