Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 608: Không Xấu 1

Mùa xuân là mùa mưa nhiều.

Hoa và cây cối trong sân được tắm mình dưới những cơn mưa xuân càng trở nên xanh um tươi tốt, hoa cũng nở rộ hơn, nhánh cây táo ở ngay sát tường đã nhú chồi non, cành lá sum suê, chắc hẳn năm nay sẽ có rất nhiều quả táo.

Hiếm có lúc trời tạnh, Phong Lẫm đi cuốc đất cho vườn rau, trồng thêm một ít rau củ.

Cố Di Gia ngồi dưới mái hiên, mặc dù cô rất muốn phụ một tay nhưng nhìn thấy những con giun chui ra từ bùn đất thì cô đã yên lặng lùi lại. Với lại đoàn trưởng Phong cũng không cho cô làm những công việc tốn thể lực như vậy, anh nói mặt đất ẩm ướt sẽ làm bẩn giày của cô nên cô cũng nghe lời không đi nữa.

Chờ đoàn trưởng Phong làm xong, Cố Di Gia mới ân cần bưng trà rót nước cho anh, rồi lấy khăn lau mồ hôi giúp anh.

"Anh Lẫm vất vả rồi, trưa hôm nay em sẽ khao anh món mì om, đảm bảo ăn rất ngon!" Cô vỗ ngực nói.

Trong đầu Phong Lẫm thầm nghĩ vợ anh luôn có thể làm cho anh vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: "Đúng không? Vậy tí nữa anh phải nếm thử mới được."

Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, theo sau là giọng nói của Tiền Quyên Quyên.

Thấy cô tới đỡ mình, Tiền Quyên Quyên không nhịn được bật cười: "Không cần đỡ tớ đâu, tớ đi vững lắm." Sau đó cô ấy còn nói thêm: "Tiểu Liên muốn gặp cậu để nhờ cậu may hai bộ đồ mới, nghe nói tớ và cậu thân với nhau nên mới nhờ tớ dẫn qua đây gặp cậu."

Từ trước đến giờ Cố Di Gia chưa bao giờ chống cự được vẻ đáng yêu của mấy đứa nhỏ.

Bụng Tiền Quyên Quyên đã được năm tháng, có thể nhìn thấy bụng bầu rất rõ, cô ấy mặc một bộ đồ cũ rộng thùng thình, người cũng có vẻ mập hơn trước kia một chút, không phải là béo mà là trông có da có thịt hơn.

Nhưng cô bé được Đỗ Tiểu Liên ôm lại không sợ người lạ, bé tò mò nhìn mọi người rồi nở một nụ cười để lộ ra mấy chiếc răng nhỏ cực kỳ đáng yêu.

Đến lúc mở cửa ra, cô mới phát hiện ngoài cửa không chỉ có Tiền Quyên Quyên mà còn có Đỗ Tiểu Liên đang ôm theo một cô bé, cô không hiểu vì sao hai người lại đến gặp mình.

Ai nhìn thấy đều có thể nhận ra hiện giờ cô ấy căng thẳng như thế nào.

"Gia Gia, cậu có ở nhà không?"

Tiền Quyên Quyên nhẹ nhàng vỗ cánh tay của Đỗ Tiểu Liên nhắc cô ấy nói chuyện.

"Sao hai người lại tới đây? Mau vào nhà ngồi đi." Cô cười nói rồi đi qua đỡ Tiền Quyên Quyên.

"Có đây." Cố Di Gia trả lời một tiếng, đưa khăn cho anh rồi chạy ra mở cửa.

Cố Di Gia nhìn sang Đỗ Tiểu Liên thì thấy Đỗ Tiểu Liên đang co rúm lại, ngây ngốc nhìn mình, cố gắng nở một nụ cười rồi lại cúi đầu ôm chặt con gái trong lồng ngực, không dám nhìn thẳng người khác.

"Hóa ra là vậy, được chứ!" Cố Di Gia thoải mái đồng ý: "Hai người tới đây đi."

Lúc trước Tiền Quyên Quyên thật sự quá gầy.

Tiền Quyên Quyên và Đỗ Tiểu Liên đi theo sau cô.

Đỗ Tiểu Liên lấy hết can đảm, lắp bắp nói: "Cố, đồng chí Cố, cô, cô có thể giúp tôi làm hai bộ quần áo được không, tôi, quần áo của tôi đều cũ..."

Tiền Quyên Quyên không biết phải làm sao, chỉ nói theo: "Tiểu Liên tìm được công việc kế toán ở xưởng dệt nên muốn may hai bộ đồ mới để mặc đi làm."

Cố Di Gia mở ngăn tủ lấy ra bánh bích quy và kẹo để chiêu đãi hai người, đưa cho cô bé trong lồng ngực Đỗ Tiểu Liên một chiếc bánh bích quy rồi cười hỏi: "Tên của em bé là gì vậy?"

Cố Di Gia bật cười mời hai người ngồi xuống, trong miệng còn an ủi: "Đừng sợ, đoàn trưởng Phong nhìn thì nghiêm túc vậy chứ thật ra rất tốt."

Cô bé tưởng mẹ đang gọi mình vội ngửa đầu nhìn, đưa miếng bánh bích quy ở trong tay qua.

Phong Lẫm khẽ gật đầu với mấy người, anh biết hai người tới tìm vợ mình nên chỉ rót nước cho các cô rồi chủ động đi vào phòng đọc sách.

Tiền Quyên Quyên và Đỗ Tiểu Liên rất thức thời không nói gì, có hiền hay không không biết nhưng khí thế trên người đoàn trưởng Phong quá hung hãn, hiếm có cô gái nào có thể thấy thoải mái khi đối diện với anh.

Vào cửa, hai người mới phát hiện ra đoàn trưởng Phong đang ở nhà, Tiền Quyên Quyên bình tĩnh chào hỏi đoàn trưởng Phong, còn Đỗ Tiểu Liên cúi đầu rất thấp, trông như đang co ro, không hé miệng.

Cô bé biết bánh bích quy, nên đôi tay nhỏ cầm chặt nó rồi đưa vào miệng gặm.

Cô bé đã có vài cái răng nên cái gì cũng muốn bỏ vào miệng gặm một miếng, thời đại này bánh bích quy hơi cứng, rất hợp cho mấy đứa con nít mài răng.

Có lẽ vì nhắc tới con gái nên Đỗ Tiểu Liên cũng thoải mái hơn nhiều, cô ấy khẽ nói: "Đỗ Uyển, con bé tên là Đỗ Uyển, cô có thể gọi nó là Uyển Uyển."

Không có đoàn trưởng Phong ở đây, hai vị khách cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận