Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 850: Du Xuân 2

Trước khi cô về thủ đô, thật ra chủ nhiệm Tống còn nhờ cô hỏi thăm giúp bà ấy xem Mỹ Di sống thế nào. Mặc dù bà ấy tin tưởng Quản Tễ, cũng tin tưởng gia giáo nhà họ Phong, nhưng người làm cha mẹ luôn lo lắng cho con cái lấy chồng xa, lo lắng ở chỗ bọn họ không nhìn thấy con gái phải chịu thiệt, sống không được tốt.

Bây giờ, công việc, cuộc sống hôn nhân của Phương Mỹ Di cũng dần đi vào quỹ đạo, mấy tháng qua cũng đủ để cô ấy dần dần thích ứng với cuộc sống ở thủ đô.

Sau khi nói xong chuyện của mình, cô ấy hỏi Cố Di Gia: "Khi nào cậu và đoàn trưởng Phong quay về?"

"Đoàn trưởng Phong được nghỉ tầm một tháng, chúng tớ tính sau Tết Nguyên tiêu sẽ về."

"Vậy được rồi." Phương Mỹ Di vui mừng hỏi: "Mấy ngày nữa có thời gian rảnh, tớ và anh Thần sẽ rủ cậu đi chơi."

Cố Di Gia cười nói: "Tớ có hẹn với người ta đầu năm đi xem hội chùa, mọi người có muốn đi chung không?"

"Đương nhiên rồi!"

Cô ấy hỏi Cố Di Gia hẹn với ai, cô kể về hai người Tần Mộng Kiều và Du Phong cho cô ấy biết, Phương Mỹ Di nói: "Có duyên quá, không ngờ mọi người đi chung một buồng trên tàu hỏa rồi lại ở chung một khu tập thể."

Những người khác ở bên cạnh ồn ào nhốn nháo.

Khi bàn tay xinh đẹp của cô thành thạo xếp dây thun thành một hình hoàn chỉnh xinh đẹp, một đám nhóc con đều bị thu hút, trầm trồ kêu lên, vô cùng sùng bái.

Phương Mỹ Di bị gọi đi chơi cờ, cô ấy cầm một nắm hạt dưa, vừa cắn vừa nói: "Tới nào, hôm nay thím sẽ giết mấy đứa không chừa manh giáp nào."

Mặc dù tạo hình dây thun là trò cô đã chơi khi còn nhỏ, sau khi trưởng thành, lâu lắm rồi cô không chơi, nhưng trước kia cô đã xem không ít đoạn phim về chơi tạo hình dây thun, vẫn còn nhớ rõ nên biết khá nhiều cách chơi phức tạp.

Phương Mỹ Di kéo theo Cố Di Gia cùng qua, mọi người vào một gian phòng có không gian tương đối rộng trên tầng một đánh bài, đánh cờ, chơi tạo hình dây thun, đọc sách đủ kiểu cả.

Cố Di Gia không từ chối một ai: "Có thể, các cháu cầm dây thừng đi, thím sẽ dạy mấy cháu." Sau đó cô có hơi buồn bực, thím thì thím thôi, sao còn phải thêm chữ "út" chứ?

Hai người họ tâm sự một lúc, ở bên kia có người gọi bọn họ qua uống nước ngọt ủ ấm cơ thể, hai người cười đồng ý rồi nắm tay nhau đi qua.

"Thím út, thím có thể dạy cháu không?"

Trên mặt bàn có để hạt dưa, đậu phộng, bánh quy và các loại bánh kẹo khác.

Sau khi xuống nước ngọt xong, một đám trẻ con gọi Phương Mỹ Di đi chơi.

Cố Di Gia và một cô bé khác chơi tạo hình dây thun.

Hai người nói chuyện trên trời dưới đất, thỉnh thoảng sẽ có mấy đứa nhỏ tới tìm hai người họ nói chuyện.

Đánh cờ với cô ấy là một cô gái mười mấy tuổi, cô bé không phục nói: "Hôm nay cháu sẽ giết trở về, đoạt lại giang sơn."

Đối với những đứa nhỏ này mà nói, hai người Cố Di Gia không chỉ trẻ tuổi mà còn có thể chơi chung với bọn họ giống như bạn cùng trang lứa, là bạn chơi đùa với bọn họ, cùng một phe với bọn họ.

Một đám nhóc con nhốn nháo lại gần, đôi mắt sáng long lanh hỏi.

Phương Mỹ Di đánh mấy cái đã đánh bại cô gái nhỏ, sau đó tóm một người qua thế chỗ cô ấy, rồi chạy qua chỗ Cố Di Gia học tạo hình dây thun. Tới khi những cô bé kia học được mấy kiểu rồi tự chơi với nhau, hai người họ ngồi ở ban công, nói chuyện phiếm.

Nghe bà ấy nói vậy, hai người đều bật cười.

Mợ hai cũng cười nói: "Mỹ Di trông vẫn còn khá con nít, bảo sao bọn nhỏ thích chơi với nó."

Hồi trước bọn họ nghe dì cả nói anh đã có người yêu thì cũng kinh ngạc một lúc lâu đấy.

Ở dưới lầu, đàn ông nói chuyện của đàn ông, đàn bà nói chuyện của đàn bà, bọn họ nghe tiếng cười của những đứa trẻ trên lầu, nhịn không được cười một tiếng.

Quản Tễ phụ họa: "Còn không phải sao! Bắc Thần nhà em cũng thích chơi với Gia Gia, mấy ngày nay bọn nhỏ vừa dậy đã muốn tìm thím út chơi, buổi tối còn muốn ngủ với thím út, còn chạy vào phòng tìm con bé, khiến Tiểu Lẫm tức giận đuổi bọn chúng ra ngoài."

Mọi người chơi vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng lại có những tràng cười vui truyền xuống dưới lầu.

"Cũng không thể trách đám nhỏ được, đừng nói con nít không hiểu chuyện, ánh mắt của bọn trẻ rất tốt, có thím út xinh đẹp như thế làm gì có đứa nào không thích?" Mợ cả nói: "Chị còn chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như thế đâu, A Tễ thật có phúc, không ngờ Tiểu Lẫm lại lấy được cô vợ xinh đẹp như thế."

Trước kia bọn họ còn cho rằng Phong Lẫm khó mà kiếm được vợ, nghe nói một phần là bản thân anh không muốn tìm, một phần là các đồng chí nữ khác cũng sợ gương mặt lạnh như băng của anh.

Ai mà ngờ Quản Hạo Thần còn chưa kết hôn thì anh đã cưới vợ về nhà rồi.

"Đám khỉ con nhà chúng ta rất thích chơi với Mỹ Di." Mợ cả cười nói: "Cũng chỉ có Mỹ Di có tinh lực chơi với bọn nhỏ, chúng ta đều già cả rồi, không chịu nổi."

Mợ hai nói: "Chứ sao nữa, Gia Gia còn rất giỏi đấy. Em nghe Mỹ Di nói truyện tranh ngắn của con bé đã bán được vài kỳ, thậm chí ở thủ đô cũng có bán, tiền công không ít đâu."

Xinh đẹp, có thể kiếm tiền, còn dịu dàng, tri kỷ, hiếu thuận, đúng là một cô con dâu hoàn mỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận