Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 525: Nam Nữ Đều Tơ Tưởng Vợ Mình 4

Về đến nhà thì Cố Di Gia phát hiện tuyết trong sân đã được quét dọn hết.

Cô nhìn sang đoàn trưởng Phong: "Anh về rồi không nghỉ ngơi gì à?"

"Anh không mệt."

Phong Lẫm cất gọn đồ đạc rồi kéo cô vào phòng, anh cởi áo khoác ngoài, khăn choàng, mũ và giày của cô ra trước, sau đó mới bế cô lên giường ngồi.

Giường đã được ủ ấm, Cố Di Gia chui rúc người trên chiếc giường ấm áp ấy, cả người trở nên nhẹ nhõm hẳn.

Xem ra anh không chỉ dọn tuyết mà còn làm ấm giường rồi mới đến đón cô về nhà.

Nghĩ đến đây thì Cố Di Gia đưa tay ra ôm lấy cổ anh, cả người dính chặt vào lòng anh, hôn lên chiếc cằm mọc lún phún râu kia: "Anh Lẫm, sao anh lại có thể tốt như vậy chứ..."

Phong Lẫm ôm lấy cô, rất nhanh đã đảo khách thành chủ.

"Anh không." Phong Lẫm cúi đầu cọ lên gương mặt tròn trĩnh của cô.

"Sao thế?" Phong Lẫm hỏi: "Có phải em thấy lạnh không?"

Một đôi tay kéo cô ra khỏi chăn, cô mở mắt ra, cô thấy người đàn ông đang ôm lấy mình bên trên đang mặc một chiếc áo lông màu xám, bên dưới là một chiếc quần đơn giản, nhìn thôi cũng khiến cô thấy lạnh.

Nhớ lại cơn điên cuồng lúc nãy trên giường thì cô lại không kìm được run lên.

Cố Di Gia nằm trong chăn, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Có lẽ là do kiềm chế quá lâu.

Đi xa nhà nửa tháng nay, thật ra trong lòng anh rất mong nhớ cô, bây giờ cô còn không biết sống chết bám vào anh như thế...

Cố Di Gia im lặng một lúc lâu rồi lắc đầu: "Không có, chỉ là... em cảm thấy trước đây anh đối xử với em thật sự rất dịu dàng."

"Gia Gia, dậy ăn chút gì đi."

Trời dần nhá nhem tối, cuối cùng động tĩnh trong phòng cũng đã ngừng lại.

Cố Di Gia ngẩng đầu lên nhìn anh, phát hiện lúc này người đàn ông đã được ăn no kia lại vô cùng dịu dàng, hàng chân mày sắc bén như có thể làm tan chảy cả băng tuyết, như một con thú hoang được ăn no nên trông rất mãn nguyện.

Sau khi hiểu được ý của cô.

"Anh không lạnh sao?" Cô vừa dứt lời thì đưa tay sờ lên cơ bụng của anh, phát hiện cơ thể của anh nóng rực.

Đoàn trưởng Phong: "..."

Hơn nữa có lẽ trước đây anh cũng chưa từng được thỏa mãn, lúc nào cũng phải kiềm chế.

Đột nhiên không kiềm chế được nữa... Thật sự là muốn lấy mạng người ta mà.

Đương nhiên Phong Lẫm vẫn chưa no nên đã bưng thêm chén vào nữa, tự ăn một miếng rồi lại đút cô một miếng, nhưng tiếc là dạ dày của Cố Di Gia quá nhỏ nên anh chỉ mới đút được thêm hai miếng thì cô không ăn tiếp được nữa, số còn lại đều do đoàn trưởng Phong ăn.

"Vậy anh cũng ăn đi."

"Anh Lẫm à, lần này mọi người đi hơn nửa tháng trời, có phải thiên tai rất nghiêm trọng không?" Cô nhỏ giọng hỏi.

Lúc nãy náo loạn một trận như thế nên Cố Di Gia cũng thấy đói, vì thế đã ngoan ngoãn há miệng ra, vừa ăn vừa hỏi: "Anh đã ăn chưa?"

Lúc cô gọi vợ của doanh trưởng Hứa là "Nghi Giai" thì đoàn trưởng Phong cảm thấy không vui, trong lòng anh Cố Di Gia là độc nhất vô nhị, ngay cả cái tên này cũng có ý nghĩa đặc biệt riêng.

Anh thấy hơi buồn cười, cuối cùng hôn lên đôi môi đang sưng đỏ của cô rồi bưng một bát sủi cảo đút cô ăn.

Cố Di Gia lập tức sững sờ, hai cô gái với nhau có thể làm được gì chứ?

Nhưng đợi khi đoàn trưởng Phong nghe cô nói đến buổi tối còn ngủ chung với vợ của doanh trưởng Hứa nữa thì cảm thấy bực rồi: "Chỉ ngủ chung thôi sao? Không làm gì à?"

Mọi người cũng phân biệt Cố Di Gia và Trang Nghi Giai rất rõ ràng, một người là "Gia Gia", một người là "Nghi Giai".

"Chưa, đợi em anh xong rồi anh ăn."

Phong Lẫm bất lực vuốt ve tóc cô: "Cũng không nghiêm trọng lắm."

Anh không muốn nói những chuyện này với cô, anh sợ cô sẽ lo lắng nên đã chuyển chủ đề đi, hỏi cô khoảng thời gian này đã làm gì.

"Sáng thì em vẽ truyện tranh ngắn với Nghi Giai, đến tối thì ngủ với nhau..."

Một bát sủi cảo, anh một miếng em một miếng, rất nhanh đã được giải quyết xong.

Sau khi cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc trên người anh thì trái tim treo ngược cành cây nửa tháng nay đã bình tĩnh lại.

Đợi khi đoàn trưởng Phong về đến phòng thì cô đã chui ngay vào lòng anh, nhanh chóng ôm chặt lấy.

Sau khi ăn cơm xong thì Cố Di Gia ngáp một cái rồi đi tắm, sau đó lại leo lên giường nằm tiếp.

Đợi khi cô phản ứng lại thì vừa thấy bực vừa buồn cười: "Đoàn trưởng Phong à, chắc không phải anh ghen cả với những việc như vậy đấy chứ? Hai cô gái thì có thể làm được gì? Anh đừng buồn cười như vậy mà."

Cô thật sự không biết thì ra đoàn trưởng Phong là một thùng giấm to thế này.

Tai đoàn trưởng Phong đỏ bừng lên, ho nhẹ một tiếng: "Ánh mắt của đồng chí Phương và đồng chí Trang lúc nhìn em rất..."

Cho nên không thể trách anh hỏi như vậy được.

Anh cảm thấy vợ mình không chỉ có đồng chí nam thích mà hình như ngay cả đồng chí nữ cũng rất thích cô!
Bạn cần đăng nhập để bình luận