Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 491: Vợ Anh Thích Mẹ Anh Nhất 2

Quản Tễ đi tới nói: "Có phải mẹ không làm được đâu, làm gì mà cần con giúp mẹ giặt hả?"

Bà ấy cầm chậu đựng quần áo đi tới bên cạnh con trai, vừa múc nước giặt đồ vừa nói chuyện: "Con giặt đồ cho con dâu sao?"

Phong Lẫm dạ một tiếng rồi nói tiếp: "Sức khỏe Gia Gia không tốt, tay chân cô ấy bị lạnh quanh năm, bây giờ trời lạnh hơn rồi, không thể để cô ấy chạm vào nước lạnh được."

Quản Tễ nghe thế thì nhớ lại tình hình sức khỏe của con dâu.

Bà ấy đã hiểu rõ quá trình trưởng thành của cô ở chỗ ông Hồ, thật sự khiến người ta thương tiếc.

"Nếu chân tay lạnh quanh năm thì con nên để con bé ngâm chân nhiều một chút... Để mai mẹ phối một ít thuốc ngâm chân, sau này trước khi đi ngủ, con đun sôi thuốc một lúc sau đó dùng nó ngâm châm là được."

Phong Lẫm gật đầu: "Làm phiền mẹ rồi."

"Có gì mà phiền chứ?" Quản Tễ cười nói: "Mẹ chỉ hy vọng con sống hạnh phúc, có người ở bên cạnh bầu bạn thì mẹ cũng chẳng cưỡng cầu gì nhiều. Hơn nữa, mẹ cũng rất thích đứa bé Gia Gia này."

**

Con người một khi mệt rã rời thì tư duy cũng trở nên trì trệ.

Con trai Quản Tễ còn đang cẩn thận giặt quần áo cho con dâu thì bà ấy đã giặt xong và cầm đi phơi, rồi nói với anh: "Mẹ đi ngủ trước đây, còn và Gia Gia cũng ngủ sớm một chút."

Hôm nay tới nhà sư đoàn trưởng Phương tốn kha khá thời gian, lúc về nhà cũng khuya rồi, lúc này cũng đã muộn hơn thời gian đi ngủ bình thường của cô, vì thế mà cô có hơi buồn ngủ một chút.

Cô gái đáng yêu xinh đẹp như thế có ai mà không thích chứ, huống gì đây còn là con dâu bà ấy.

Quả nhiên, lúc cô ra khỏi cửa đã thấy đoàn trưởng Phong đang giặt quần áo ở bên kia sân.

Tình cảm đều nhờ qua lại mà thành, hơn một năm nay, bà ấy và con dâu thư từ với nhau, gửi đồ cho nhau, tình cảm cũng dần dần thân thiết hơn. Huống gì con dâu có vẻ thật sự thích người mẹ chồng này, mỗi lần cô nhìn bà ấy thì đôi mắt đều sáng lấp lánh, giống như một con thú nhỏ vậy.

Cố Di Gia luôn có cảm giác mình đã quên cái gì đó, nhưng trong chốc lát cô không nhớ ra được, mãi tới khi cô nghe được tiếng đổ nước ào ào bên ngoài thì hơi giật mình một cái, cô bỗng nhiên nhớ ra bản thân đã quên gì rồi.

Tác phong của Quản Tễ cũng giống như quân nhân, tắm rửa, giặt quần áo vô cùng nhanh chóng, hệt như đi chiến đấu vậy.

Trong lòng Quản Tễ cảm thấy hơi buồn cười, rồi lại có hơi mềm lòng.

Cố Di Gia ngồi xếp bằng trên giường, cô xoa xoa tóc, có hơi buồn ngủ.

"Anh Lẫm." Cô nhỏ giọng gọi anh.

Phong Lẫm vâng một tiếng.

Từ lúc cô chạy ra khỏi phòng Phong Lẫm đã nghe thấy tiếng động rồi, dưới ánh đèn lờ mờ, hàng lông mày sắc bén đen nhánh của anh nhướng lên, nhìn có vẻ vô cùng hung dữ.

Bỗng nhiên cô nhảy dựng lên, mang giày vào, bịch bịch bịch chạy ra ngoài.

Cố Di Gia cũng bất chấp chuyện khác, nhanh chóng chạy lại.

Cố Di Gia chẳng nói lời nào, chỉ nhìn anh, giống như đã bị anh hù dọa vậy.

Trong lòng Phong Lẫm hơi lo lắng, anh nhanh chóng rửa tay sạch rẽ rồi ôm cô lên, nhanh chóng đi về phòng.

Đúng là lúc nãy giọng điệu anh có hơi nghiêm khắc, thật sự đã khiến cô không chút phòng bị nào mà giật nảy cả mình.

Giọng nói anh có hơi nghiêm khắc, khiến Cố Di Gia đứng khựng lại ở đó, giống như bị dọa vậy.

Vào trong phòng, anh lấy áo khoác đang treo trên móc áo trùm lên người cô, bao bọc thật cẩn thận.

"Em đừng chạy nhanh thế." Anh trầm giọng nói: "Còn nữa, nhanh chóng về phòng mặc thêm quần áo vào."

Dưới ánh đèn, vẻ mặt cô tái nhợt không có chút máu, khiến lòng Phong Lẫm đau xót, anh hơi bối rối nói: "Gia Gia, không phải anh mắng em đâu, anh chỉ lo lắng..."

Anh càng hoảng hốt thì nét mặt lại càng nghiêm lại, nhìn qua càng thêm nghiêm khắc.

Dần dần, cơ thể Cố Di Gia buông lòng, đầu cô tựa vào cổ anh, nhỏ giọng nói: "Em biết."

Cô đang mặc đồ ngủ mùa thu, không dày cho lắm, bây giờ đang là đêm, thậm chí có thể nói nó hơi mỏng manh, một cơn gió đêm thổi qua khiến cô lạnh đến run cả người.

Cô quen biết anh lâu như thế rồi, nhưng trước mặt cô lúc nào anh cũng luôn kiềm chế, mềm mỏng, giọng nói cũng đặc biệt hạ thấp xuống, nghe rất chất phác, vô cùng êm tai.

Anh nghiêm khắc giống như lúc nãy thật sự rất đáng sợ, cũng khiến cô ý thức được chuyện mấy đồng chí nữ ở đoàn văn công bị anh dọa cho khóc có vẻ là thật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận