Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 533:

Đoàn trưởng Phong xử lý tốt thân thể mình rồi trèo lên giường, ôm vợ nhỏ vừa mềm vừa thơm vào trong ngực.

Cố Di Gia ngáp một cái, tán gẫu với anh:"Anh Lẫm, còn một tháng nữa là đến tết, có phải nên gửi ít đồ tốt cho cha mẹ không?"

Phong Lẫm đáp một tiếng: "Đợi mấy ngày nữa anh sẽ gửi qua."

"Chúng ta gửi cái gì thì tốt?" Cố Di Gia suy nghĩ đến đồ muốn gửi đi: "Em làm cho cha mẹ một đôi giày đi tuyết bằng lông, còn làm cả tất lông dê. Gửi những thứ này qua vừa đúng lúc ăn tết thì mặc."

Phong Lẫm cười mỉm trêu: "Có làm cho anh không?"

"Đương nhiên là có rồi." Cố Di Gia cười híp mắt nói: "Đặt ở trong ngăn kéo đó, anh không thấy à?"

Phong Lẫm ho nhẹ một tiếng: "Sáng sớm hôm nay thấy rồi."

Thật ra thì chỉ là anh muốn hỏi một câu để xác nhận rằng trong lòng cô, mình là quan trọng nhất.

Bên trường học đã nghỉ, trừ việc cần thiết đến chức vụ ở bên ngoài thì công xưởng cũng không cưỡng chế yêu cầu mọi người đi làm. Nếu tuyết quá lớn, có thể ở nhà đợi.

Buổi sáng, Cố Di Gia nghe thấy phía bên ngoài truyền tới tiếng cười huyên náo của trẻ con, hỏi Đoàn trưởng Phong bên cạnh: "Bên ngoài đang làm gì đó?"

**

Vào ngày Lạp Bát, bầu trời vẫn rơi tuyết nhỏ, không ít đứa trẻ chạy ra khỏi nhà đắp người tuyết và dùng gậy dọn tuyết.

Ngay cả tiếng hô hấp cũng nhỏ.

Cách đó không xa còn có thể thấy không ít đứa trẻ đang dùng gậy dọn tuyết, có người thò ra gào thét khiến chúng chạy về nhà.

Hai người nói chuyện câu được câu chăng, âm thanh của cô dần dần biến mất, tựa đầu vào trong ngực anh, tiếng hít thở nho nhỏ, vô cùng yên tĩnh.

Phong Lẫm đưa cho cô một ly sữa bò nóng nói: "Chắc là dọn tuyết."

Phong Lẫm cúi đầu hôn lên trán cô một cái, ôm người chặt hơn rồi cũng nhắm mặt lại ngủ theo.

Từ xưa đến nay, cô ngủ luôn nhẹ nhàng an tĩnh, thậm chí còn không cả cử động một cái.

Đảo mắt chính là Lạp Bát.

Cả ngày Lạp Bát, đoàn trưởng Phong không cần đi làm, chăm chỉ quét dọn cả ngôi nhà một lượt.

Thời gian dần dần vào tháng Chạp, quả nhiên tuyết rơi nhiều không ngừng.

Cố Di Gia ngồi bên cạnh lò lửa hơ lửa, thuận tiện may tất lông dê, nhìn anh dọn dẹp nhà cửa, vẫn luôn nói chuyện phiếm với anh.

Ăn điểm tâm xong, Cố Di Gia tò mò tới cửa nhìn một chút, phát hiện tuyết ở cửa nhà bọn họ đã sớm được dọn sạch sẽ, đoán chừng chỉ có thể là đoàn trưởng Phong cần cù đã dọn từ sáng sớm mà thôi.

Thấy cảnh này, cô không nhịn được mà cười một tiếng.

Bánh gạo vừa mới chưng xong nhưng đi một đoạn đường rồi nên bây giờ chỉ còn hơi ấm.

Cố Di Gia bảo cô ấy đến ngồi: "Bên ngoài tuyết rơi đó, có lạnh không?"

Tiền Quyên Quyên cười nói: "Cũng được, đợi chút nữa tôi cũng sẽ mang qua đó cho cô ấy."

Ngoài cửa là hai người doanh trưởng La và Tiền Quyên Quyên.

Sau đó, cũng có không ít người mang đồ đến tặng.

Đang bận thì nghe phía bên ngoài có người gõ cửa, đoàn trưởng Phong đi mở cửa.

Bởi vì có quá nhiều người mang đồ tới nên Cố Di Gia chỉ nếm mỗi loại một ít thôi cũng rất nhanh đã ăn no căng.

Cố Di Gia cùng đoàn trưởng Phong mới cưới nên mọi người cũng không tiện quấy rầy bọn họ, phần lớn đều tới đưa xong đồ rồi đi luôn.

Vào ngày Lạp Bát, khu tập thể rất náo nhiệt. Mọi người trao đổi thức ăn mình làm, thuận tiện trao đổi cảm tình. Nếu như không có chuyện gì làm, còn có thể tụ tập chung một chỗ nói chuyện cả ngày. Một ngày rất nhanh đã hết.

Sau khi mời bọn họ vào nhà, đoàn trưởng Phong và doanh trưởng La nói chuyện ở trong phòng khách, còn Tiền Quyên Quyên thì bưng một bát bánh gạo vào bếp, cười nói: "Giai Giai, đây là bánh gạo tôi làm, cho cô và đoàn trưởng Phong nếm thử một chút."

Chờ đến lúc Tiền Quyên Quyên là doanh trường La rời đi, Cố Di Gia giả vờ đi rang một bát hạt dẻ cho họ mang về.

Rang hạt dẻ là do đoàn trưởng Phong rang ra dưới sự chỉ huy của Cố Di Gia, ánh sáng màu đỏ thắm bóng loáng, phát ra một hương vị ngọt ngào của đường cháy, nhìn qua cũng thấy ăn rất ngon.

Đầu năm nay mọi người đều rất tiết kiệm, có thể dùng dầu và đường không nỡ dùng để rang hạt dẻ.

"Không sao, tôi làm việc ở nhà, còn đang nóng đây." Tiền Quyên Quyên cười nói: "Hơn nữa có lão La đi cùng với tôi nữa mà."

"Tốt quá, vậy thì làm nhiều chút, có lẽ Nghi Giai cũng thích ăn." Cố Di Gia không quên cô dâu nhỏ Trang Nghi Giai này, cố gắng giúp cô ấy hòa nhập vào khu nhà tập thể.

Tiền Quyên Quyên xấu hổ nói: "Nếu cô thích, lần sau tôi lại làm tiếp."

Cố Di Gia ăn một miếng, vừa mềm vừa xốp, ngọt mà không ngấy, khen: "Bánh gạo Quyên Quyên làm ăn ngon thật."

Lúc ăn cơm trưa, cô vốn đã không ăn được nữa, chỉ có thể nhìn đoàn trưởng Phong ăn. Dưới sự dụ dỗ của anh, cô ăn thêm hai miếng rồi thế nào cũng không chịu ăn thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận