Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 851: Du Xuân 3

Nụ cười trên mặt Quản Tễ trông càng tươi hơn, bà ấy thích khoe khoang con dâu, hồi trước thì khoe khoang vợ của thằng cả và vợ thằng ba, bây giờ có thêm đứa dâu út, lại càng đáng khoe hơn.

Mợ cả nghĩ tới chuyện gì đó, quan tâm hỏi thăm: "Gia Gia và Tiểu Lẫm đã kết hôn được hai năm, có phải nên sinh em bé rồi không?"

Kết hôn và sinh con là một thể, nếu kết hôn nửa năm rồi mà không có tin tức gì thường sẽ bị người lớn trong nhà hối thúc.

Vẻ mặt Quản Tễ không thay đổi, bà ấy nói: "Chuyện này không cần vội, khi nào hai đứa nó muốn sinh thì sinh thôi, không sinh cũng không sao, dù sao em cũng có không ít cháu rồi, không có thời gian trông con nhỏ giúp hai đứa nó."

Nghe bà ấy nói như thế, hai mợ không nói gì, chỉ nhìn bà ấy.

Bọn họ sớm đã hiểu rõ tính cách của người dì cả này, tư tưởng của bà ấy không chỉ tiến bộ, mà còn là bà mẹ chồng mà cô con dâu nào trong thiên hạ cũng thích.

Quản Tễ đối xử với con dâu rất tốt, còn bảo con trai chăm sóc con dâu, cho rằng con trai nên chăm sóc con gái, cũng không giục con dâu sinh con, có đứa nhỏ thì sinh. Bà ấy vừa bỏ tiền vừa bỏ công, mới người thân ở quê có thể tin tưởng được giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ, để con trai và con dâu bớt mối bận tâm, có thể toàn tâm toàn ý cho công việc.

"Đâu có cần em trông cháu." Mợ hai cười nói: "Nếu Gia Gia thật sự mang thai có thể nhờ người thân qua giúp đỡ mà."

Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm náo nhiệt, trừ vài người phải lái xe, những người khác đều uống rượu, vừa ăn cơm vừa nói chuyện, một bữa cơm ăn mất hai tiếng.

Mọi người lấy bao lì xì, phát cho từng đứa nhỏ một.

Giữa trưa, khi ăn cơm, cả nhà chia làm hai bàn.

Mãi tới chiều, bọn họ mới chuẩn bị về nhà.

Mợ cả và mợ hai nghe xong cũng không xoắn xuýt việc này thêm nữa.

"Gia Gia, hôm nay phải tới nhà ông bà nội chúc Tết."

Quản Tễ vẫn một câu nói cũ, bà ấy tỏ rõ có sinh hay không sinh đều do hai vợ chồng tự quyết, bà ấy sẽ không hối thúc.

Bọn nhỏ nhận được bao lì xì người lớn tặng vô cùng vui mừng, tụm lại với nhau, lên kế hoạch sẽ mua cái gì.

Hai bà ấy cũng chỉ theo thói quen hỏi một câu, vợ chồng kết hôn rồi kiểu gì cũng bị hối sinh con, dì cả là mẹ chồng đã tỏ vẻ không vội thì bọn họ tất nhiên cũng không lắm miệng nói thêm gì nữa.

"Trước kia em không giục thằng cả và thằng ba, bên chỗ Tiểu Lẫm đương nhiên cũng sẽ không hối." Bà ấy cười nói: "Hơn nữa Gia Gia vẫn còn nhỏ tuổi, chơi thêm mấy năm nữa cũng không sao."

Cố Di Gia và Phương Mỹ Di đều không uống rượu, hai người họ ăn cơm rất nhanh, sau khi cơm nước xong thì bị đám nhỏ kéo ra sân đốt pháo, những tiếng nổ đùng đoàng không dứt vang lên bên tai.

Từ khi tới thủ đô cô đã không còn cảm giác ngủ tới tận trưa, buổi tối phải đi ngủ muộn, ngày hôm sau cứ luôn cảm thấy không thể dậy nổi.

Người lớn một bàn, trẻ con một bàn.

Phong Lẫm thương xót hôn lên đôi môi trắng hồng của cô một cái, dịu dàng nói: "Ngoan nào, từ ngày mai chúng ta không cần phải dậy sớm nữa."

Tới ngày mùng ba tháng Giêng, mới sáng sớm, Phong Lẫm đánh thức người đang nằm trong ổ chăn, kéo cô ra.

Cố Di Gia có hơi đau khổ: "Cảm giác giống như đang chạy tiệc vậy..."

Ăn sáng xong, đoàn người đông đúc đi tới chỗ ở của Phong lão tướng quân.

Từ sau khi về hưu, Phong lão tướng quân không ở chung với con cái, mà cùng bạn già ở một chỗ khác. Nghe nói chỗ đó đều là cán bộ kỳ cựu đã về hưu, Phong lão tướng quân và bà nội ở đó cũng không cô đơn, mỗi ngày đều câu cá, đánh cờ, chơi chim... với mấy đồng chí già.

Cố Di Gia: "..."

Lúc đánh răng, cô đột nhiên nhớ ra, nói: "Em có may quần áo cho ông và bà nội, lát nữa anh nhớ cầm theo nhé."

"Cha, đây là Tiểu Lẫm, đây là vợ Tiểu Lẫm, gọi là Gia Gia, năm nay hai đứa về nhà ăn Tết nên tới chúc Tết cha mẹ."

Cố Di Gia thở dài, đương nhiên cô biết hôm nay tới nhà ông bà nội chúc Tết quan trọng tới cỡ nào.

Khi bọn họ tới nơi, trong nhà đã có không ít người.

Phong Lẫm lén giới thiệu với Cố Di Gia: "Tới nhà ông bà hôm nay là chú ba và cô út, nhà chú hai ở Đông Bắc, bởi vì vấn đề công tác nên hiếm khi có thể về nhà."

Phong Lẫm và Cố Di Gia kính trà cho ông bà, đồng thời mang quà mà hai người họ đã chuẩn bị ra.

Ông nội Phong Lẫm là lão tướng quân, năm nay đã tám mươi tuổi, nghe nói cơ thể còn rất cường tráng.

Cô choáng váng, thật nhiều người, không nhìn rõ ai với ai.

Thật sự là rất nhiều người, mọi người cũng không cưỡng ép cô phải nhận biết từng người, chỉ chào hỏi lẫn nhau một tiếng, xem như cho biết mặt.

Tư lệnh Phong và Quản Tễ kéo con trai và con dâu út qua, giới thiệu với ông nội bà nội, cũng để hai người họ dâng trà cho người lớn.

Bọn họ rất hài lòng với cuộc sống bây giờ, không cần quan tâm chuyện gì cả, càng sống càng thấy tinh thần thoải mái.

Sau đó anh giới thiệu cho cô con của chú hai và cô út, cùng với các anh chị em họ khác và con của bọn họ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận