Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1030: Xử Bắn 4

Nghe được lời này, trái tim thắt chặt của Cố Di Gia thả lỏng, nước mắt cứ thế trào ra.

Những người khác cũng buông lỏng, sau đó nhìn nhau, reo hò vui vẻ rồi biết điều mà rời đi.

Cố Minh Nguyệt sau cùng ngoảnh đầu nhìn Cố Di Gia một cái rồi lặng lẽ cùng những người khác rời khỏi.

Sau khi ra khỏi phòng học, Du Phong chưa quên Cố Minh Nguyệt.

Anh hỏi: "Đồng chí Cố, cô muốn đi đâu? Bọn tôi đưa cô đi." Tuy rằng không biết những tội phạm trốn trại kia đã bị bắt hết chưa nhưng Du Phong vẫn quyết định giúp người thì giúp cho trót.

Những người khác cũng tò mò đánh giá Cố Minh Nguyệt, biết được chị đến đây đưa tin tức cho Cố Di Gia, mọi người vẫn có chút biết ơn đối với chị.

Cố Minh Nguyệt không từ chối, nói ra một cái địa chỉ.

Mọi người cùng nhau đưa chị tới đích đến.

Cố Di Gia chôn mặt trong lồng ngực anh.

Đến khi hoàng hôn buông xuống, Phong Lẫm đưa cô rời khỏi trường học.

Nhưng mà động tác của anh lại vô cùng nhẹ nhàng, ôm cô vào trong lòng, để cô dựa vào anh.

Cô lại cảm thấy rất yên tâm.

Sau khi mọi người đi, trong phòng học chỉ còn lại hai người Cố Di Gia và Phong Lẫm.

Phong Lẫm chưa đưa cô về nhà mà đi tới căn phòng Trang Nghi Giai thuê trước.

Chờ đến khi bọn họ phải đi, Cố Minh Nguyệt hướng về bọn họ nói rằng: "Làm phiền mọi người nói với Gia Gia giúp tôi, một thời gian sau tôi sẽ rời khỏi thủ đô."

Trong trường đã khôi phục lại vẻ yên tĩnh, trên đường có đôi ba học sinh gấp ga gấp gáp đi lại hoặc đứng dưới ánh đèn ven đường đọc sách.

Phong Lẫm đưa tay kéo người ngồi ở kia lại, phát hiện tay của cô không còn có chút sức lực, biết rằng sự việc này đã dọa cô rồi, trong lòng không nén được dâng lên một cơn tức giận thô bạo, biểu cảm cũng thay đổi thành cực kỳ lạnh lùng.

Mọi người đều đồng ý.

Thời tiết nóng bức, suốt cả đường anh vội vội vàng vàng tới, khắp người toàn là mồ hôi, còn có hơi nóng sau khi vận động cực kỳ nóng hổi phả vào mặt.

Mở cửa là bà chủ cho thuê nhà, nhìn thấy họ thì cười ha ha nói: "Các cháu tới thăm Tiểu Trang à, mau vào đi."

Anh cúi đầu hôn lấy trán cô, ấm áp mà trấn an: "Không sao rồi, em không cần lo lắng nữa, những kẻ kia sẽ không thể làm hại em đâu."

Cố Di Gia sải bước vào bên trong, vừa mới vào cửa đã nhìn thấy Trang Nghi Giai ngồi ở phòng khách bế con gái, nói chuyện với doanh trưởng Hứa.

Cố Di Gia ngồi ở yên sau của xe đạp, đầu dựa vào bờ lưng dày rộng của anh.

Cửa chính đóng chặt, Phong Lẫm gõ cửa.

Nói đến đây, cô nghĩ lại mà sợ. Lớn chừng này rồi, trừ việc cô ở trên đường bị người ta giật túi ra thì vẫn chưa từng gặp phải chuyện nào nguy hiểm như này.

"Bọn tớ đến thăm cậu, cậu không sao chứ Nghi Giai?"

Doanh trưởng Hứa bồng lấy bé gái từ trong ngực cô, giải thích: "Hôm nay tôi tới thủ đô, vốn dĩ là đến trường đón Nghi Giai trở về, vừa hay trong con hẻm bên ngoài trường học phát hiện có kẻ lén lén lút lút khiêng một cái bao tải, hình dáng bao tải đó rất giống có nhét người ở bên trong nên dấy lên nghi ngờ, bám theo qua đó..."

Nhìn thấy Cố Di Gia hai người xuất hiện, cô rất ngạc nhiên: "Gia Gia, đoàn trưởng Phong, hai người sao lại đến đây?"

Nhưng doanh trưởng Hứa vẫn tức giận vì vợ anh gặp phải sự việc này, chưa kể còn liên quan đến Cố Di Gia. Anh đã bảo phía công an theo dõi, nhanh chóng bắt hết đồng lõa của Khương Tiến Vọng lại.

Vẻ mặt cô điềm tĩnh, trên mặt tràn ngập thích thú.

Nếu như Trang Nghi Giai xảy ra chuyện gì, cô nhất định sẽ áy náy cả đời.

Cô kéo tay của Trang Nghi Giai, hơi nghẹn ngào nói: "Thật tốt quá! May mà có doanh trưởng Hứa, nếu không tớ thật sự không biết..."

Cố Di Gia thật sự vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, không ngờ còn có sự trùng hợp như vậy.

Cố Di Gia chớp mắt, nhìn nhìn doanh trưởng Hứa, có hơi mơ hồ. Cô hình như chưa từng nghe nói gần đây doanh trưởng Hứa đến thủ đô mà? Anh ấy tới lúc nào thế?

Kể đến đây, doanh trưởng Hứa vừa sợ vừa phẫn nộ.

Ban đầu còn tưởng rằng là kẻ buôn người, nào có ngờ tới khi anh giải quyết những kẻ đó xong, phát hiện trong bao tải lại là vợ mình. Lúc đó anh tức giận đến mức suýt chút nữa không khống chế được bản thân mà giết chết nhóm người đó.

Còn những việc sót lại thì giao cho công an.

Trang Nghi Giai cười nói: "Yên tâm đi, tớ không sao hết, may mà lúc ấy lão Hứa đến, cứu tớ ra ngoài."

Nói tới đây, lòng cô tràn ngập vui sướng, ánh mắt nhìn doanh trưởng Hứa phát sáng lấp lánh.

"Khi đó tớ bị người ta dùng khăn tẩm thuốc bịt mặt rồi ngất đi mất, cũng không biết xảy ra chuyện gì, đợi đến lúc tỉnh lại thì thấy lão Hứa rồi."

Biết được hai người đến đây vì chuyện này, Trang Nghi Giai tất nhiên kể rõ mọi chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận