Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 931: Thăm Ông Cậu Doãn 4

Vẻ mặt Cố Di Gia vẫn bình tĩnh như cũ: "Con yên tâm đi, không lâu nữa đâu!" Cô chỉnh đốn lại quần áo cho cậu bé: "Dì út của con đang bận chút việc bên kia nên tạm thời chưa thể đến đón các con được, không lâu sau dì út sẽ đến thôi."

Dương Duệ à một tiếng, vẻ mặt hiện rõ sự thất vọng.

Cố Di Gia động viên vài câu rồi đưa cậu bé về phòng.

Quay về phòng, nhìn đoàn trưởng Phong, nói với anh về chuyện lúc nãy của Dương Duệ, thở dài: "Đứa bé còn nhỏ mà đã nghĩ đến việc làm phiền anh với em rồi."

Phong Lẫm ôm cô vào trong lòng, an ủi cô: "Đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta hết lòng là được rồi."

Cố Di Gia dựa vào anh: "Mong là dì út của chúng vẫn ổn, nếu không bọn trẻ sẽ đau lòng lắm đấy."

Ngày hôm sau, Cố Di Gia và Trần Ngải Phương dắt mấy đứa trẻ đến trường học báo danh.

Báo danh xong trên đường về nhà, họ có ghé qua cung tiêu xã mua ít đồ ăn, sau đó sang nhà Trần Ngải Phương cùng nấu cơm, hôm nay mọi người sẽ ăn cơm ở đây.

Cố Di Gia hiểu ý của chị dâu, hơi buồn cười: "Chị dâu, chị yên tâm đi, em biết mà! Trên đời này làm gì có bữa tiệc nào mà không tàn chứ, không nói đến bọn trẻ, ngay cả anh chị cũng thế, sau này có khi chúng ta sẽ không còn được sống chung như này nữa đâu."

Trần Ngải Phương quan sát kỹ vẻ mặt của cô, sau khi chứng thực suy nghĩ này của cô thì cuối cùng cũng yên tâm.

Trần Ngải Phương cứ ấp úng mãi, cuối cùng vẫn nói ra: "Gia Gia, đợi sau khi tìm được dì út, bọn trẻ chắc sẽ đi theo dì út..."

Cô vẫn luôn nhớ kỹ điều này.

Đột nhiên, cô ấy hỏi: "Gia Gia à, em thích mấy đứa Duệ Duệ lắm à?"

Nhưng cô không ngờ rằng, đến tận tết âm lịch mới có tin tức về dì út của mấy đứa trẻ.

Để Nguyên Bảo trong phòng khách cho mấy đứa trẻ chăm sóc, Cố Di Gia vào phòng bếp giúp chị dâu chuẩn bị cơm nước.

Tuy đây là em chồng của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn luôn xem cô như con của mình, cũng không có cách nào khác, ai bảo cô là do cô ấy nuôi lớn chứ!

"Thích chứ!" Cố Di Gia cười đáp lại.

Khi đứng trong bếp cũng có thể nghe được âm thanh cười nói vui vẻ của lũ trẻ, Trần Ngải Phương bỗng nhớ lại hình ảnh tối qua cô ấy nhìn thấy.

Cô là người rất lý trí, mọi người ở chung với nhau là duyên phận nên phải thật sự trân trọng nó, dù sau này có chia xa thì cũng không thể quá buồn. Họ chỉ tạm thời chăm sóc bọn trẻ thôi, đến khi tìm được dì út thì chúng sẽ rời đi.

"Có tin tức về dì út của Duệ Duệ rồi sao?"

Cô ấy lo hiện giờ em chồng đang quá quan tâm đến bọn trẻ, đến khi chúng rời đi có thể cô sẽ thấy khó chịu.

Cố Di Gia nằm trên giường, kinh ngạc đến mức phải ngồi bật dậy.

Cố Di Gia thực sự rất lý trí, dù sao thì cô cũng đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi.

*

Phong Lẫm nhét cô lại vào trong chăn, sau đó cũng nằm xuống .

Nay nhận được tin tức của đối phương thì Cố Di Gia vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Cố Di Gia sững sờ: "Vậy trước đó họ ở đâu thế?"

Thật ra đừng nói là người ngoài xì xầm, ngay cả Cố Di Gia cũng thầm lo lắng như thế.

"Cũng không lâu, mới cách đây hai tháng thôi." Phong Lẫm đáp: "Tháng nào họ cũng quay về Thượng Hải, còn được trường đại học lúc trước mời về nữa, nhưng họ vẫn còn đang cân nhắc, chưa chấp nhận việc này."

Ba anh em Dương Duệ được đón sang đây đã hơn nửa năm nhưng lại mãi không thấy ai đến đón bọn nhỏ cả, cũng không phải là không có người nói sau lưng rằng dì út của anh em Dương Duệ cũng giống đám họ hàng kia không muốn nuôi ba đứa nhỏ, sau này sợ là phải dựa vào đoàn trưởng Phong và Cố Di Gia nuôi rồi.

Mẹ của ba anh em Dương Duệ tên là Nhạc Thanh Hoan, dì bọn nhỏ tên Nhạc Thanh Nhã, hai chị em họ là trẻ mồ côi, họ thì được đặt theo bà cụ nhặt ve chai đã nuôi nấng họ.

Nghĩ đến đây cô không khỏi yên lặng.

Cố Di Gia đang định hỏi tại sao lại như vậy thì lại nhớ đến những gì hai người họ gặp phải, dù án của họ đã được phán lại nhưng chắc cũng lẽ sẽ bị ám ảnh tâm lý.

Không vì lý do gì khác, chỉ là rõ ràng hai đứa nhỏ Dương Duệ và Dương Nhụy rất có cảm tình với người dì duy nhất này, chúng luôn trông ngóng dì mình đến, nếu như người dì này xảy ra chuyện gì thì sợ là hai anh em chúng sẽ rất buồn.

"Họ bị đưa đến một thôn nhỏ ở vùng Tây Nam."

Tây Nam à, quả nhiên là một nơi rất hẻo lánh.

Cố Di Gia thở dài: "Kết án lại vào lúc nào thế?"

"Bây giờ họ thế nào rồi? Không xảy ra chuyện gì cả chứ?" Cô hỏi liên tục không ngừng.

Sau khi làm xong hết những việc này thì anh mới lên tiếng đáp: "Họ đã được kết án lại, sau đó đã quay về Thượng Hải rồi."

Phong Lẫm ôm cô vào lòng, sau đó lại quấn chăn quanh người cô, tránh để gió lạnh lùa vào.

Hiện nay thời tiết bên ngoài rất lạnh, những cơn tuyết lớn rơi mãi không ngừng, buổi tối nếu không đốt lò sưởi thì thật sự lạnh đến mức khiến người ta khó ngủ ngon giấc, càng không cần nói đến người sợ lạnh như cô đây, anh không dám để cô bị cảm lạnh đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận