Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 712: Dọn Rác 5

Vừa bước vào cửa, cô đã thấy đoàn trưởng Phong đang rửa mặt bên hiên.

Anh vừa về, quần áo trên người ướt đẫm mồ hôi và dính chặt vào cơ thể, có thể nhìn thấy lớp da mịn màng và rắn chắc kia. Anh hơi cúi người, tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp, trông anh giống như một con báo săn trên thảo nguyên, xinh đẹp mà nguy hiểm.

Phong Lẫm quay đầu thấy cô đã về, thì biểu cảm trên mặt trở nên dịu dàng: "Gia Gia, em vừa đi đâu vậy?"

Anh vẩy sạch những giọt nước trên tay rồi đi tới xách đồ giúp cô.

Thật ra đồ cũng không nặng, chỉ là anh không muốn nhìn thấy vợ mình xách đồ trên tay do sợ cô bị mệt.

Cố Di Gia cười híp mắt, vừa đi vào phòng khách với anh vừa nói: "Hôm nay chị dâu gói bánh ú nên gọi em tới ăn bánh ú, sẵn tiện em lấy sữa bò hôm nay anh xách về để nấu trà sữa, uống ngon lắm nên em mang một cốc về cho anh."

Cô giới thiệu trà sữa một cách rất nhiệt tình và muốn để đoàn trưởng Phong nếm thử món cô yêu thích.

Cố Di Gia có một thói quen tốt là cô rất thích chia sẻ những đồ ăn mà bản thân cảm thấy ngon với người khác.

Buổi chiều, bác gái Mã, Mã Xuân Hoa và Mã Tiểu Tráng cuối cùng cũng từ trên thị trấn trở về.

Trong nhà chính ủy Mã không có xe đạp do không có tiền mua.

Phong Lẫm nói: "Buổi trưa anh đã ăn một ít với lãnh đạo rồi."

Không còn cách nào, thông thường xe trong quân đội chỉ chở người đến thị trấn, thêm nữa là hôm nay quân đội còn phải điều xe đến thị trấn đón những trẻ em nghỉ lễ về, vì vậy những người muốn đến thị trấn đều chỉ có thể đạp xe đạp đến đó.

Cho nên đối với phản ứng bình thường này của anh, cô cũng không để ý lắm.

Cho nên Mã Xuân Hoa không thể mượn được xe đạp và phải đi bộ vất vả mỗi khi lên thị trấn.

Đoàn trưởng Phong về phòng thay quần áo sạch sẽ trước, sau đó mới nếm thử một ngụm trà sữa, vị sữa rất béo, anh gật đầu nói: "Đúng là rất ngon."

Vì vậy sau khi bác gái Mã và những người khác vào quân đội, họ chỉ có thể đi bộ nếu muốn lên thị trấn.

"Anh Lẫm, anh ăn cơm trưa chưa? Có đói không? Anh ăn bánh ú đi." Cố Di Gia lại nói.

Cố Di Gia chống cằm nhìn anh, đâu phải cô không biết người như đoàn trưởng Phong ăn cái gì cũng được, cái gì cũng không kén chọn, cho dù đồ ăn ngon đến mấy thì dường như cũng chỉ như thế.

Khoảng cách từ quân đội lên trên thị trấn khá gần, nếu để mà nói đi bộ, thì chỉ mất khoảng bốn mươi phút là đã đến nơi, vì vậy có rất nhiều người đi bộ lên thị trấn.

Vừa vào cửa, ba người liền ngồi phịch xuống ghế, Mã Xuân Hoa cầm lấy ấm nước trên mặt bàn định rót nước uống, nhưng nào đâu biết trong ấm lại không có nước.

Nói rồi anh bóc một cái bánh ú rồi bắt đầu ăn và trò chuyện với cô một lúc, đến khi thấy cô hơi buồn ngủ mới đưa cô về giường cùng ngủ trưa.

Mã Xuân Hoa tức giận chửi bới rồi đành phải đi vào phòng bếp tìm nước.

Mặc dù Mã Xuân Hoa muốn tìm người để mượn xe đạp, nhưng thời này xe đạp nhà nào mà không quý. Nếu không có mối quan hệ cực tốt thì sẽ không muốn cho mượn, họ sợ rằng sau khi xe đạp của nhà mình cho người ta mượn, đối phương sẽ không giữ gìn cẩn thận và làm hỏng xe đạp của mình.

Hôm nay là một ngày nóng nực, cả chặng đường đi về, bọn họ đều nóng đến mức đi không nổi, cộng thêm khát và mệt mỏi.

Bác gái Mã đã nhiều tuổi rồi, không thể so với người trẻ, bà ta chỉ ngồi im ở đó không muốn cử động, nghe vậy bèn nói: "Được rồi được rồi, chờ nó về mẹ sẽ nói nó, con đi đun một ít nước uống đi."

Mỗi khi trời nắng nóng, nhiều người sẽ tự pha trà thảo dược tại nhà.

Mã Tiểu Tráng chạy tới nói: "Cô út, con cũng khát, con cũng muốn uống!"

"Mẹ, chị dâu lười quá, hôm nay còn không thèm đun nước, không hiểu chị ta làm dâu kiểu gì nữa." Cô ta bất mãn hét lên với bác gái Mã.

Lá trà thảo dược rất dễ tìm, dưới chân núi có rất nhiều, sau khi hái trà về phơi khô, mỗi ngày nấu một nắm là có thể dùng để giải nhiệt.

Đáng tiếc, cô ta tìm hết một lượt thì phát hiện trong phòng bếp không hề nấu trà thảo dược hay nấu nước.

Mã Xuân Hoa lười chẳng muốn động tay, nên múc luôn nước trong chum lên uống.

Nước lã trong chum nước là nước lạnh, cộng thêm thời tiết nóng bức, uống nước lã rất giải khát. Người nông thôn đều không quá cầu kỳ chuyện này, khát nước đều có thể uống vài ngụm nước từ vòi.

Mã Xuân Hoa cầm gáo múc nước lên đưa vào miệng uống nước ừng ực.

Nhưng thực ra là có nước, nhưng nước đã bị Đại Hoa đổ đi hết. Bọn họ không biết mà còn tưởng rằng Chu Hồng Anh lười biếng, hôm nay không đun nước hay không nấu trà thảo dược.
Bạn cần đăng nhập để bình luận