Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 787: Sợ Hãi Cảm Giác Sinh Con 4

Chị dâu Ngô tí nữa thì bị tức đến ngã ngửa: "Sao tụi bây không tiến bộ chút nào vậy? Bảo Sơn nhà người ta có thể làm được mà tụi bây không làm được à?" Chị ta chưa thấy ai tự hạ thấp mình như thế.

"Còn cách nào đâu, ai bảo cha mẹ không di truyền trí thông minh cho tụi con?" Nhị Ngưu cãi lại: "Mẹ với cha cũng có thông minh đâu, đương nhiên con của cha mẹ cũng không thông minh rồi."

Phó đoàn trưởng Hà trừng mắt: "Con nói cái gì?"

Mấy đứa nhỏ vội rụt cổ.

Đại Ngưu là đứa lớn tuổi nhất cũng có suy nghĩ riêng, đồng thời cậu cũng là đứa cứng đầu nhất, cậu nói: "Mẹ, tụi con không thông minh, dù đi học cũng không thể học được gì, mẹ đừng làm khó dì Gia Gia nữa."

"Đúng rồi đúng rồi, sao phải đi làm phiền dì Gia Gia chứ?"

"Con nghe nói công việc của dì Gia Gia rất bận rộn, sao dì ấy có thời gian rảnh dạy học được? Chúng ta cũng không có quan hệ gì với dì ấy, tại sao dì ấy phải dạy chúng ta?"

"Với lại có đoàn trưởng Phong ở đó nữa, con không dám đi đâu."

Vợ của anh ấy đúng là không biết điều, vậy mà dám trực tiếp đến gặp người ta nhờ dạy con mình, vì sao người ta phải dạy giúp bọn họ chứ? Trong khu tập thể có nhiều đứa nhỏ như vậy, nếu một đám đều tìm đến nhà thì sao người ta có đủ sức để dạy dỗ hết chứ?

Tới lúc đó chỉ cần đám nhóc này ở trong nhà của đoàn trưởng Phong, Cố Di Gia có thể không dạy bọn chúng sao?

Trong tình huống này, dù cho anh ấy có muốn con cái mình thành công cũng không thể mặt dày đi làm phiền người ta được.

Chị ta vô tư nghĩ rằng, với thái độ và cách hành xử của Cố Di Gia thì bọn nhỏ tới cửa sẽ không đuổi bọn họ.

Ban đầu, phó đoàn trưởng Hà đã cảm thấy đề nghị của vợ mình không hợp lý, hiện giờ nghe mấy đứa con trai nói thế lại càng không tán đồng.

"Đoàn trưởng Phong là người làm chuyện lớn, sao có thể tức giận vì chuyện nhỏ như thế rồi giận chó đánh mèo lên cha của tụi con chứ?" Chị dâu Ngô xụ mặt: "Mấy đứa không muốn đi cũng phải đi!"

"Đúng rồi, lỡ đâu đoàn trưởng Phong không vui rồi đi trách tội cha của chúng ta thì sao? Cha cứ yên tâm, tụi con sẽ không để đoàn trưởng Phong làm phiền cha, chuyện này tụi con có thể làm được."...

Nhưng chị dâu Ngô không ngờ mấy đứa nhỏ nhà mình không có chút chí hướng nào.

Chưa nói đến chuyện khác, bản thân anh ấy cũng biết Cố Di Gia bình thường bận rộn ra sao, còn phải thường xuyên vội vàng hoàn thành bản thảo. Đôi khi, đoàn trưởng Cố còn than thở với bọn họ là em gái của mình bận đến mức không thèm ăn cơm nên bị đói bị gầy gì đó.

Mấy đứa con trai nói chuyện một lúc cũng trình bày sự lo lắng của bọn chúng.

Chị dâu Ngô nói bằng giọng hận không thể rèn sắt thành thép: "Sao tụi bây không có chút ý chí nào thế? Có gì phải sợ? Đến lúc đó tụi con đều vào trong nhà của đoàn trưởng Phong, bọn họ còn có thể đuổi tụi con đi ra ngoài à?"

Đại Ngưu rất cứng rắn chống lại sự ép bức của mẹ mình, cậu nhét một cái bánh bột ngô vào miệng rồi nói: "Không đi! Con không dám đối đầu với đoàn trưởng Phong, nếu mẹ bắt tụi con phải đi thì con nằm trên đất không dậy."

Càng khỏi phải nói đoàn trưởng Phong là người nổi tiếng yêu thương vợ trong khu nhà tập thể, có ai dám tới nhà làm phiền vợ cậu ấy mà lại không sợ cậu ấy tức giận à?

Nói xong cậu lập tức rời khỏi bàn rồi nằm xoài xuống đất, không thèm để ý mặt đất có dơ hay không.

Không phải không chịu đi mà là sợ đoàn trưởng Phong, còn nói đoàn trưởng Phong sẽ tức giận rồi trả thù cha của bọn họ.

Mấy đứa con trai nhìn nhau một cái rồi nhìn sang anh cả của bọn họ.

Thật ra phó đoàn trưởng Hà không tức giận mấy, quan trọng là phương pháp lần này của vợ anh ấy vừa nghe đã thấy không hợp lý, muốn tay không chiếm được lợi ích từ người khác để cho bọn họ dạy con cái của mình, không ngờ cô ấy có thể nghĩ ra được.

Phó đoàn trưởng Hà, chị dâu Ngô, Tiểu Hà: "..."

Chỉ trong nháy mắt, trong phòng khách không lớn đã có năm đứa trẻ nằm thẳng hàng, cảnh tượng kỳ lạ như thế khiến người nào không biết vào đây còn tưởng đã phát sinh vụ án giết người nên trên mặt đất mới có có nhiều thi thể như vậy.

Mấy đứa con trai nhỏ thấy thế cũng không thèm ăn cơm mà cùng nhau nằm trên mặt đất với anh cả.

Chị dâu Ngô tức giận đến mức mặt mũi tái xanh, chỉ tay vào bọn chúng.

Chị dâu Ngô: "..."

Cố Di Gia nhà người ta dạy cho Bảo Sơn là vì Bảo Sơn là cháu của cô, mấy đứa con nhà anh ấy thì có quan hệ gì với người ta chứ? Cô ấy dám mặt dày nhắc tới yêu cầu này? Anh ấy khẳng định đoàn trưởng Phong và Cố Di Gia chắc chắn không đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận