Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 197: Cô Rất Có Hảo Cảm Với Đoàn Trưởng Phong 3

Không có con trai ở đây, Cố Minh Thành nói chuyện càng thoải mái hơn: "Vợ ơi, họ đang trai đơn gái chiếc..."

"Không phải còn có một người nữa là Bảo Hoa sao?" Trần Ngải Phương không nói nên lời: "Em cũng không muốn để hai người ở riêng với nhau, nhưng đoàn trưởng Phong thực sự đã giúp đỡ Gia Gia rất nhiều, cũng nên để Gia Gia gặp mặt đích thân cảm ơn cậu ấy."

Nếu tất cả họ đều ngồi bên cạnh nhìn, sao Gia Gia có can đảm để đề cập đến chuyện đó chứ?

Để lại Bảo Hoa ở đó, có một đứa trẻ ở cùng thì họ có thể nói chuyện thoải mái hơn.

Đương nhiên, cô ấy cũng có ít ý đồ riêng, cô ấy muốn thử để cho hai người thân thiết với nhau, biết đâu em chồng cũng có tình cảm với đoàn trưởng Phong thì sao? Nếu bây giờ cô không nhận ra, không có nghĩa là sau này cô sẽ không nhận ra được. Có điều những lời này không thể nói cho lão Cố được, tránh khiến anh ấy nổi giận nữa.

Động tác của Trần Ngải Phương nhanh nhẹn, chốc lát đã nấu xong món cuối cùng. Cố Minh Thành lấy bát đĩa ra, trước tiên nhìn hai người trong phòng khách, phát hiện họ vẫn ngồi ngay ngắn, khoảng cách cũng như trước khi rời đi, lập tức thấy hài lòng.

Tuy anh ấy là anh cả nhưng thực ra trong lòng anh ấy xem em gái mình như con gái vậy.

Ai bảo người cha kia không giống như cha của họ, ông ấy hoàn toàn không đáng tin cậy, nếu như cả người anh cả là anh ấy cũng không để ý, chỉ sợ em gái đã bị mẹ kế hành hạ. Càng nuôi dưỡng chăm sóc, tâm lý của anh ấy càng ngày càng giống như một người cha già.

Lúc này trời đã chạng vạng, đèn đường cũng chưa bật, ánh sáng mờ mịt, cho dù có người hàng xóm bên cạnh đi ra cũng không thể nhìn rõ hai người đang đứng ở đây. Đây chính là điều Cố Di Gia muốn, nếu không cô sẽ không chủ động tiễn anh.

Anh hơi hồi hộp đáp ừm một tiếng.

Đương nhiên Phong Lẫm sẽ không từ chối chuyện tốt như vậy, khẽ gật đầu. Anh cùng cô đi ra ngoài với bước đi có phần cứng nhắc, ngoại trừ Cố Minh Thành không ai nhìn thấy được.

Phong Lẫm đứng ở trước cửa, trong bóng tối anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của cô.

Nhìn thấy Phong Lẫm đứng lên, Cố Di Gia cũng đứng dậy nói với anh trai và chị dâu: "Anh cả, chị dâu, để em đi tiễn đoàn trưởng Phong." Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.

"Không phải là tôi không thích, mà là nó quá đắt." Cố Di Gia nhấn mạnh: "Tôi không giúp gì cho anh, nhưng anh đã giúp tôi rất nhiều, tôi không nên nhận quà của anh."

Bữa tối hôm nay rất phong phú, Trần Ngải Phương đã thể hiện kỹ năng nấu ăn ngon của mình, chắc chắn phải chiêu đãi đoàn trưởng Phong thật tốt. Khi họ đã ăn xong thì trời cũng đã tối.

Cố Di Gia lấy trong túi váy ra chiếc đồng hồ nữ, đưa lại cho anh: "Cái này quá đắt, tôi không nhận được." Những thứ khác nhận được cô đã nhận, dù sao, ngoại trừ đồ ăn vặt thì có váy và son, có trả lại cho anh thì một người đàn ông trưởng thành này cũng không thể dùng được. Cố Di Gia thực sự không muốn lợi dụng anh nên quyết định sau này sẽ cố gắng trả ơn anh bằng cách khác. Dù sao thì sau này cô đã ở đây rồi cũng sẽ có cơ hội trả lại anh.

Trong phòng ánh sáng hơi tối, chưa bật đèn lên, Cố Di Gia không để ý tới, nói với Phong Lẫm: "Đoàn trưởng Phong, tôi tiễn anh."

Cho đến khi thời gian cũng tối, Phong Lẫm mới bình tĩnh đứng dậy, rời đi dưới con mắt đề phòng của Cố Minh Thành.

"Đoàn trưởng Phong." Cố Di Gia gọi anh lại: "Tôi quên nói với anh, cảm ơn món quà lần trước anh tặng tôi, là lần trước anh trai về đã đưa quà cho tôi, nghe nói đó là anh gửi cho tôi."

Nghe vậy, Phong Lẫm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Không sao đâu, cô cứ giữ đi. Thứ này không đáng bao nhiêu cả."

Cố Di Gia tiễn Phong Lẫm đến cửa.

Cố Di Gia: "..." Cô nghĩ có thể khái niệm về tiền bạc của hai người bọn họ có sự khác nhau.

Phong Lẫm nhìn chiếc đồng hồ nữ trong tay cô, hỏi: "Cô không thích à?"

Nếu không phải cô nhìn thấy thỏi son được mua ở cửa hàng hữu nghị, đoán rằng anh đã nhờ bạn mua thì cô đã hiểu lầm. Có người đàn ông nào lại tặng đồ như thế này cho một cô gái chứ? Nhưng mà có vẻ đoàn trưởng Phong là kiểu đàn ông không hiểu được tình cảm, chắc chắn anh sẽ không nghĩ đến việc mua quà cho con gái, nên đã nhờ mua váy và son phải không. Nếu như họ là người quen, cô đã muốn hỏi xem thiên tài nào đã mua những món đồ này giúp anh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận