Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 571: Không Cho Ngủ Trên Giường 4

Thời đại này không có nhiều thứ để giải trí, mọi người đều thích tham gia vài hoạt động tập thể.

Mỗi lần trụ sở ở đây tổ chức biểu diễn đoàn văn công, hoặc là những lúc chiếu phim thì dù trời có lạnh cách mấy cũng không ngăn được sự nhiệt tình của mọi người.

Trong khu tập thể, có rất nhiều người nhà và trẻ em đều xách theo ghế đẩu đi xem phim.

Đến được nơi chiếu phim thì có rất nhiều người đã ngồi đấy.

Phim còn chưa chiếu, mọi người ngồi cạnh nhau tán dóc, đám trẻ chạy tới lui ở xung quanh, líu ra ríu rít, vô cùng náo nhiệt, cũng vô cùng ầm ĩ.

Đoàn trưởng Phong hơi lo lắng, anh cúi đầu hỏi: "Gia Gia, em có thấy khó chịu không?"

Anh biết cô thích yên tĩnh, nếu xung quanh quá ồn ào cô sẽ bị đau đầu khó chịu, sắc mặt cũng sẽ trở nên nhợt nhạt, anh cũng không biết vì lý do gì mà như vậy

Cố Di Gia cố kiềm chế nói: "Không sao đâu, đợi lát nữa lúc phim chiếu là sẽ yên tĩnh mà."

Cố Di Gia nói cho chị dâu biết chuyện hôm nay mình đến thăm Tiền Quyên Quyên. Doanh trưởng La là doanh trưởng của trung đoàn 3, chị dâu của cô là vợ của đoàn trưởng nên ít nhiều gì cũng phải chăm sóc cho người nhà sĩ quan trong trung đoàn 3, ngoài ra còn cần sự giúp đỡ chăm sóc lẫn nhau của mọi người nên cô cần phải nói cho cô ấy biết chuyện này.

Có rất nhiều người nói hai đứa bé đến để đền ơn đó, thế nên cô thật sự chưa từng biết cảm giác nôn nghén là gì.

Trần Ngải Phương và Cố Di Gia nói chuyện với nhau, vô thức chuyển sang chủ đề về Quyên Quyên.

Năm đó khi cô ấy mang thai Bảo Sơn với Bảo Hoa hoàn toàn không có cảm giác gì cả, cứ ăn uống đi ngủ như bình thường, trong bụng có thêm hai em bé cô ấy cũng không quá khổ sở.

Cả nhà Cố Minh Thành cũng đến, thấy họ bước tới thì rất vui vẻ nhích ghế của mình sang bên cạnh để nhường chỗ cho họ.

Trong trí nhớ của Cố Di Gia, khi cô biết năm đó chị dâu mình mang thai hai đứa bé, cả quá trình không đau khổ chút nào, lúc sinh cũng rất thuận lợi. Từ đáy lòng cô nghĩ rằng, may là đứa bé không làm khổ chị, nếu không lúc anh trai không ở bên cạnh, một mình chị dâu mang thai sinh con thì đáng thương quá.

Đâu thể nào vừa đến mà lại đi ngay được?

"Chắc là sức khỏe của mỗi người khác nhau." Cố Di Gia nói.

Hai người đặt ghế xuống xong rồi ngồi nói chuyện cùng nhau.

Đoàn trưởng Phong thấy cô khăng khăng như vậy, anh quyết định xem tiếp, anh đưa vợ mình đến chỗ của Cố Minh Thành ngồi.

Trần Ngải Phương nghe xong cảm thấy hơi lo lắng: "Sao lại nôn ghê đến thế?"

Đúng bảy giờ, phim bắt đầu chiếu, xung quanh cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

"Chị dâu, Quyên Quyên mang thai rồi..."

Cố Di Gia bị mấy âm thanh ầm ĩ khiến cô đau hết cả đầu giờ cũng thấy ổn hơn một tí, xốc lại tinh thần để xem phim.

"Không phải ai cũng may mắn không bị nôn nghén như chị dâu của em đâu."

Khi phụ nữ mang thai, ít nhiều gì cũng sẽ rất yếu ớt cần phải có chồng ở bên cạnh.

Trên đường về, Phong Lẫm thấy cô đi trông rất khó khăn nên thò tay xuyên qua hai chiếc ghế đẩu, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt Cố Di Gia: "Gia Gia, anh cõng em về."

Lúc Phong Lẫm hỏi cô có lạnh không, có muốn về không thì cô trả lời một cách run rẩy: "Về thôi!"

"Không nặng." Đoàn trưởng Phong thành thật nói: "Còn không nặng bằng bao cát anh vác khi chạy."

Nhưng Cố Di Gia vẫn không xem đến cuối, chủ yếu là do tiết trời hôm nay quá lạnh.

Hai người nói với anh trai và chị dâu một tiếng, sau đó cầm ghế đi về.

Phim được chiếu rất phù hợp với thời đại này, tuy cảnh phim không rõ nét như thế hệ sau này nhưng câu chuyện vẫn rất cảm động, xem được phần mở đầu đã bị lôi cuốn không dứt ra được.

Cố Di Gia sững sờ, sau đó vui vẻ nằm sấp trên lưng của anh.

Trên đường không có bóng người, chỉ có mỗi hai người họ, thỉnh thoảng cũng gặp được binh lính đi tuần tra, họ cũng biết điều mà tránh đi chỗ khác.

Cố Di Gia nằm sấp trên lưng anh, cười tủm tỉm hỏi: "Anh Lẫm, em có nặng không?"

Trời ngày càng tối đen, nhiệt độ càng giảm mạnh, lại còn có gió lạnh thổi. Chỉ mới ngồi có nửa tiếng mà Cố Di Gia cảm thấy chân lạnh đến mức không còn là của mình nữa.

Trong phút chốc Cố Di Gia không biết cô nên giận vì anh so sánh cô với bao cát hay là vui vì cô nhẹ hơn bao cát nữa.

Cuối cùng cô hừ một tiếng, tinh nghịch nói: "Anh dám nói em là bao cát à? Quá đáng lắm rồi, đêm nay không cho anh ngủ trên giường nữa!"

Đoàn trưởng Phong: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận