Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 908: Cha Đã Đi Một Nơi Rất Xa 3

Ba đứa nhỏ tới một nơi xa lạ, cô có chút không yên tâm, sợ bọn nhỏ không quen với nơi này, không biết có cần cô ở bên cạnh hay không?

Dương Duệ vô cùng hiểu chuyện nói: "Không cần đâu dì Cố, con sẽ chăm sóc hai em thật tốt, trước kia vẫn là con và em gái ngủ với Đồng Đồng, thằng bé rất nghe lời."

Nghe anh trai nói xong, cơ thể nhỏ nhắn của Dương Đồng dính lên người anh cả.

Dương Nhụy cũng kéo kéo áo của anh trai, chớp mắt nhìn Cố Di Gia.

Cô nhìn tình cảnh này thì hiểu được, xem ra ba đứa nhỏ này rất đoàn kết, không muốn tách ra.

Ngẫm nghĩ thì cũng có thể hiểu được, bọn nhỏ không có mẹ, Dương Duệ là anh cả tất nhiên sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc hai em. Lại càng không cần nói tới chuyện bây giờ bọn nhỏ không còn cha nữa, chỉ còn lại ba anh em sống nương tựa vào nhau, bọn nhỏ thấp thỏm lo âu nên lại càng không muốn tách nhau ra.

Cố Di Gia xác nhận ý nguyện của bọn nhỏ xong thì không nói gì thêm nữa, để ba đứa nhỏ đi ngủ.

Tới khi cô tắm rửa xong, đi tới nhẹ nhàng đẩy cửa ra xem thì phát hiện cả ba đều đã ngủ rồi.

Anh ôm rất chặt, giống như muốn khảm cô vào trong lòng mình vậy.

Cả người anh nóng hừng hực, giống như bếp lò, một lúc sau, Cố Di Gia bị khí nóng trên người anh làm rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Phong Lẫm đi tới, một tay ôm lấy cô vào lòng, chôn mặt vào cần cổ cô, ngửi mùi hương quen thuộc mang theo chút hương hoa trên cổ cô.

Hai người dựa sát vào nhau một lúc, anh ôm cô lên tới trên giường, sau đó bản thân cũng nằm lên, kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

Cô quay về phòng đúng lúc đoàn trưởng Phong cũng vừa tắm rửa xong, cả người đầy nước và cũng đầy cả lửa đi vào.

"Anh Lẫm, lần này mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?" Cô co người nằm trong lòng anh, dựa vào người anh, khẽ hỏi.

Cũng đúng thôi, chúng ngồi xe mấy ngày cũng mệt rồi.

Trời nóng như thế này lại dựa vào bếp lò thì tất nhiên sẽ rất nóng.

Sau Đoan Ngọ, thời tiết vô cùng nóng bức.

Cô nhìn một lát rồi tắt đèn, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Cố Di Gia cũng vươn tay ôm lấy anh.

Trong lòng Cố Di Gia thầm hiểu.

Mùi hương này tương tự với hương hoa trong nhà, nhưng lại thêm mấy phần ngọt ngào.

Lúc anh nhận được điện thoại rồi chạy tới, đoàn trưởng Dương đã sắp không xong rồi. Từ đây tới bên đó, chỉ ngồi tàu hỏa không đã hết năm ngày chứ không nói tới sau khi xuống tàu hỏa còn phải đổi xe, khi anh tới nơi cũng đã là bảy ngày sau.

Có điều cô không đẩy anh ra, chủ yếu là vì lần này anh đi gần hai mươi ngày, cô thật sự rất nhớ anh.

Phong Lẫm không nói gì mà hôn cô một lúc, trong nụ hôn của anh ngập tràn vẻ quý trọng, sau đó anh nói: "Lúc anh tới Tây Bắc, lão Dương đã..."

"Vì sao bọn họ lại không muốn?" Cố Di Gia thật sự không hiểu, tiền trợ cấp của nhà nước đúng là không nhiều, nhưng thêm cả tiền Phong Lẫm gửi tới cũng sẽ đủ nuôi ba anh em, hoàn toàn không cần mấy người kia phải bỏ thêm chi phí vào.

Đáng tiếc, những người thân họ Dương kia không muốn nuôi ba đứa nhỏ.

Cố Di Gia không cách nào phản bác được.

Cố Di Gia nhẹ nhàng chống cằm mình lên xương quai xanh của anh, không biết nên nói gì để an ủi anh.

Cho dù nhà nước sẽ phát tiền trợ cấp sinh hoạt, đồng thời mỗi tháng Phong Lẫm cũng sẽ gửi một ít tiền qua, không cần bọn họ tốn tiền nuôi, nhưng bọn họ vẫn không muốn.

Đoàn trưởng Dương không chờ được tới lúc anh đến.

"Nghe nói có liên quan tới thế hệ trước." Phong Lẫm nói: "Trước kia nhà lão Dương có một cái lò gạch, năm đó lò gạch xảy ra chuyện khiến không ít người chết, cha mẹ lão Dương cũng chết trong đó, ngoài ra còn có thân thích và đồng hương..."

Cố Di Gia suy đoán: "Chẳng lẽ sự cố ở lò gạch năm đó có liên quan tới cha mẹ đoàn trưởng Dương?"

"Không phải, chỉ đơn thuần là tai nạn ngoài ý muốn thôi." Phong Lẫm trầm giọng nói: "Nhưng bởi vì những đồng hương và thân thích kia tới lò gạch làm việc là do cha mẹ lão Dương giới thiệu, bọn họ bất hạnh chết ở đó. Người trong thôn đều trách cứ cha mẹ lão Dương, nói bọn họ không nên giới thiệu công việc nguy hiểm như thế cho mọi người. Lúc đó lão Dương không còn cha mẹ, vốn đang vô cùng thương tâm, vì chuyện này mà trở mặt với bọn họ, sau đó thì tham gia quân ngũ..."

"Anh ở lại đó hai ngày, sau khi lo xong việc của lão Dương thì dẫn ba đứa nhỏ rời đi." Phong Lẫm nói: "Lão Dương gọi điện thoại cho anh, nhờ anh giúp đỡ đưa ba đứa nhỏ về nhà, nói là dẫn bọn nhỏ về quê, nhờ người thân ở đó chăm sóc bọn nhỏ."

Người thân chết đi quả đúng là khiến người khác thương tâm, nhưng cha mẹ đoàn trưởng Dương lúc đó giới thiệu công việc ở lò gạch cho mọi người cũng là có ý tốt, người trong thôn có việc làm, cũng có thể tích góp được ít tiền.

Sao bọn họ có thể vì người thân đã chết ở đó mà trách cứ người giới thiệu công việc chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận