Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 958: Tới Thủ Đô 3

Trần Ngải Phương bất đắc dĩ nói: "Em không lo về chuyện tiền bạc, em lo về việc dỗ con gái của chúng ta."

Cố Minh Thành bật cười: "Con gái chúng ta nghe lời hiểu chuyện, là một đứa bé ngoan."

Một đêm này, hai vợ chồng trò chuyện hồi lâu, cho đến lúc khuya mới thiếp đi.

Hôm sau, Trần Ngải Phương kêu Cố Di Gia và Phong Lẫm tới ăn cơm. Nói cho họ biết cô ấy quyết định đưa Bảo Hoa và Nguyên Bảo đi tới thủ đô với họ.

Cố Di Gia và Phong Lẫm cũng ngơ ra.

Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng ngây người, có điều hôm qua cha của chúng đã nhắc tới rồi cho nên cũng không bất ngờ lắm. Chỉ là không ngờ hôm nay đã có đáp án rõ ràng thì lại có cảm giác không chân thật.

Mặc dù hai anh em vui vẻ nhưng cũng không quên cha của chúng.

Nếu như họ rời đi, có phải chỉ còn lại mình cha hay không? Nếu như thế, cha thật đáng thương, hai anh em có hơi chần chừ.

Cố Di Gia vội vàng nói: "Chị dâu, ý em không phải như thế, ý em là em đã mua nhà ở gần thủ đô rồi."

Ngay cả Cố Minh Thành cũng trợn mắt, kinh ngạc nhìn em gái: "Gia Gia, em mua nhà lúc nào thế?"

Hơn nữa căn tứ hợp viện kia cũng hơi xa đại học Thủ Đô, không tiện để cô ấy chăm sóc cho họ. Con trai còn nhỏ, Trần Ngải Phương đã thương lượng với Cố Minh Thành rồi, đến lúc đó không cho thằng bé học nội trú để thằng bé về nhà.

Thoáng chốc, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn cô, ngoại trừ Phong Lẫm đã biết trước.

"Sao không cần thuê?" Trần Ngải Phương không vui nói: "Bọn chị sẽ không ở nhà của hai em."

Nghe vậy, tất cả mọi người đều phản ứng kịp.

Trần Ngải Phương nói: "Chị đã thương lượng với lão Cố rồi, đến thủ đô thì bọn chị thuê nhà ở gần trường của mấy đứa, rồi lại sắp xếp trường cho Bảo Hoa. Như thế cũng tiện chăm sóc mấy đứa hơn."

Hình như họ chưa từng nghe nói cô đi mua nhà mà.

Cô ấy biết đoàn trưởng Phong có một căn tứ hợp viện, là tư lệnh Phong mua cho hai vợ chồng họ. Đây là nhà của đoàn trưởng Phong và cô em chồng, cho dù là người nhà mẹ, họ cũng không có mặt mũi vào ở đây.

Cố Di Gia há hốc mồm, cuối cùng nói: "Chị dâu, không cần thuê nhà đâu."

"Hả?!!!!"

"Đúng thế!" Cố Di Gia gật đầu: "Với trình độ của em và Bảo Sơn chắc chắn có thể thi đậu đại học thủ đô. Vì tiện để bọn em đi học, em cảm thấy đúng là cần phải mua một căn hộ. Bảo Sơn còn nhỏ, quả thật không thích hợp học nội trú."

Cho nên cần phải thuê nhà ở gần đại học thủ đô.

Chắc chắn cô phải suy tính cho Bảo Sơn.

Cố Di Gia cười hì hì với anh trai và chị dâu, xấu hổ nói: "Thật ra thì lúc thi đậu đại học thì em đã kêu đoàn trưởng Phong nhờ bạn anh ấy ở thủ đô hỗ trợ mua một căn hộ gần đại học thủ đô rồi."

Trần Ngải Phương không thể tưởng tượng được, hỏi: "Chẳng lẽ lúc đó em đã quyết định muốn thi vào đại học thủ đô?"

Thoáng chốc, hai vợ chồng Trần Ngải Phương cũng yên tâm.

Họ biết là do Cố Di Gia dùng tiền nhuận bút của mình mua, là nhà thuộc về cô. Làm anh trai và chị dâu, mặc dù trong lòng phức tạp nhưng vào ở cũng không có áp lực lớn như ở trong tứ hợp viện của đoàn trưởng Phong.

Bảo Sơn và Bảo Hoa trợn mắt.

Ký túc xá đại học bây giờ không có nhiều tiện nghi, nghỉ ngơi ở đây rất bất tiện. Tốt nhất là cô đừng giày vò cơ thể mình làm gì. Làm thế nào để thuận lợi, làm thế nào để thoải mái thì cứ làm như thế.

Cho nên, bây giờ đã giải quyết chuyện nhà, không cần thuê nhà, sau khi đến thủ đô thì họ sẽ có chỗ ở...

Ngoại trừ cái này, cơ thể hiện tại của cô quá yếu, không thể chịu nổi sự giày vò.

Có điều đương nhiên là họ yên tâm hơi sớm.

Bởi vì tiếp theo, họ lại nghe Cố Di Gia nói: "Thật ra thì năm ngoái em đã nhờ bạn của đoàn trưởng Phong mua giúp một căn tứ hợp viện, là mua cho anh chị..."

Thoáng chốc Trần Ngải Phương nghe không lọt lỗ tai, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ "mua tứ hợp viện cho anh chị...", mọi người vẫn còn hoang mang.

Trần Ngải Phương và Cố Minh Thành nghe xong thì cũng hiểu rồi.

Họ chưa từng thấy tứ hợp viện, cũng không biết tứ hợp viện thế nào nhưng nhìn phản ứng của cha mẹ hình như là tốt vô cùng.

Cố Minh Thành rất đau đầu: "Em mua cho bọn anh làm gì?"

Nghe nói em gái mua cho họ một căn tứ hợp viện, phản ứng đầu tiên của Cố Minh Thành là không phải vui mừng hớn hở, mà là tiếc tiền thay cô. Đó là tiền mà em gái phải cố gắng làm việc để kiếm được, giữ cho bản thân là được rồi, họ không cần cô phải mua nhà cho họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận