Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 69: Ở Chung 2

"Đồng chí Phong hiếm khi đến đây, cậu cứ ở lại ăn cơm với chúng tôi nhé! Bây giờ cũng đã muộn rồi, đúng lúc cũng đến giờ ăn cơm." Trần Ngải Phương nhiệt tình khuyên nhủ anh ở lại.

Bảo Hoa ngắt lời: "Vừa rồi chú Phong đã đồng ý với cô út rồi ạ."

Trần Ngải Phương đáp một tiếng, cười một cách sảng khoái: "Vậy là tốt rồi, đồng chí Phong ngồi xuống trước đi, tôi đi hái rau, sẵn tiện qua mượn bà nội Hoàng mấy món."

Đồ ăn trong nhà không đủ để đãi khách, bây giờ mua cũng đã muộn, thà mượn một ít ở nhà hàng xóm còn hơn.

Cố Di Gia đứng dậy nói: "Chị dâu, chị đi mượn bà nội Hoàng một miếng đậu hũ, để em ra vườn hái rau."

Trần Ngải Phương cảm thấy ổn nên gọi Bảo Hoa đi vo gạo nấu cơm, sau đó cô ấy vội vàng rời khỏi nhà.

Trần Ngải Phương vừa rời đi, Bảo Hoa cũng đi vào nhà bếp, bầu không khí trong nhà trở nên im lặng hơn.

Cố Di Gia không quen với sự im lặng này nên đi lấy giỏ rau chuẩn bị hái một ít rau ngoài vườn.

Anh có vóc người cao lớn và đôi chân dài, một bước của anh bằng vài bước của người khác, anh vừa đi được vài bước thì quay đầu lại hỏi: "Sao cô còn chưa đi?"

Cố Di Gia lặng lẽ đi phía sau đối phương, vì không có đôi mắt sắc bén nhìn cô nên cô cũng trở nên mạnh dạn hơn, cô lặng lẽ nhìn chằm chằm thân hình cao lớn của anh.

Cố Di Gia đành chỉ: "Ra cửa, rẽ phải, bên kia có một mảnh đất trồng rau, đó là vườn rau nhà chúng tôi."

Thì ra là muốn đi cùng với cô à?

Cố Di Gia ngạc nhiên một lúc, sau đó nói: "Không cần đâu, tôi có thể đi một mình."

Phong Lẫm không quay đầu lại, anh cảm nhận được ánh nhìn trắng trợn ở phía sau, điều ấy khiến cơ thể anh trở nên căng cứng.

Nhưng không ngờ rằng cô vừa định đi ra ngoài thì nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong nhà đứng dậy, đi đến lấy cái giỏ đựng rau từ tay cô.

Bờ vai anh rộng lớn như Thái Bình Dương, trông rất rắn rỏi và mạnh mẽ, khiến người khác cảm thấy an toàn.

Phong Lẫm nhìn cô, tầm mắt anh nhìn khắp khuôn mặt tái nhợt của cô, không cần nói cũng hiểu.

"Đi đường nào vậy?" Anh hỏi.

Cố Di Gia: "?"

Trên đường đi họ gặp được không ít người cũng đi kiếm đồ ăn.

Phong Lẫm gật đầu rồi bước ra ngoài.

Khi nhìn thấy Phong Lẫm thì các bác gái đang bận rộn hái rau về nhà nấu cơm bỗng im bặt.

Thế nhưng thắt lưng của anh lại rắn rỏi khiến người ta nghĩ nhiều, đôi chân vừa thon dài vừa thẳng tắp, mỗi bước đi của anh dường như được đo bằng thước kẻ, vừa đều đặn, ngay thẳng và mạnh mẽ.

Anh nhìn chằm chằm phía trước, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có hầu kết lăn lên lộn xuống.

Tuy Cố Minh Thành cũng có khí chất quân nhân nhưng anh ấy là người ở xã này, ai cũng nhìn thấy quá trình trưởng thành của anh ấy, vì thế mấy bác gái cũng không sợ anh ấy.

Cố Di Gia có thể cảm nhận được mấy bác gái xấu hổ như thế nào.

Vườn rau xanh tốt, sáng sớm hôm nay Bảo Sơn đã tới đây tưới nước, dưới ánh nắng mặt trời, rau củ quả đang phát triển rất mạnh mẽ.

Cố Di Gia đáp: "Chúng cháu đang đi hái rau, chị dâu mời đồng chí Phong ở lại ăn cơm ạ."

Cố Di Gia: "... Đồng chí Phong muốn ăn rau gì thì hái rau đó."

Khi bọn họ nhìn thấy Cố Di Gia đi theo sau Phong Lẫm, bọn họ chào hỏi với vẻ mặt bối rối: "Gia Gia, hai người đi đâu vậy?"

Cố Di Gia chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt không thể tin được, chẳng lẽ tất cả đồng chí quân nhân đều như thế à, khi ăn cơm ở nhà người khác thì có thể phụ giúp việc vặt và săn sóc chu đáo như thế sao?

Anh vẫn đang nhìn cô và chờ sự chỉ dẫn của cô.

Phong Lẫm nói: "Tôi không kén chọn."

"Thì ra là như thế, ha ha..."

Vườn rau này được Trần Ngải Phương và Bảo Sơn chăm sóc cẩn thận, chúng tràn đầy sức sống và cung cấp cho gia đình họ nhiều loại rau và trái cây quanh năm.

Bây giờ là mùa dưa leo, khổ qua, đậu que, cà tím, dây mướp... Chúng mọc cạnh nhau trên luống rau nhỏ.

Phong Lẫm đưa giỏ rau cho cô rồi hỏi: "Cô muốn hái loại nào?"

Bọn họ thường tiếp xúc với những người bình thường, người cấp cao nhất cũng chỉ là bí thư xã, sao có thể gặp được người có khí chất quân nhân như Phong Lẫm?

Hai người đi đến vườn rau của gia đình.

Cố Di Gia không khỏi muốn bật cười, xem ra khí chất quân nhân có ảnh hưởng rất lớn, mấy bác gái bình thường luôn hiếu chiến cũng không dám hé răng nói một lời.

Nhưng khi đứng trước mặt Phong Lẫm, mấy bác gái nói năng luyên thuyên hàng ngày đều trở nên lịch sự hơn rất nhiều, họ tỏ ra lễ độ hơn, sau khi chào hỏi xong xuôi thì im lặng rời đi, không dám ở lại nói chuyện với cô.

"Vậy thì chúng ta hãy hái một ít mướp, cà tím, đậu que và dưa leo..."

Cô đang suy xét về các món ăn trong đầu, gỏi dưa leo, canh mướp trứng và đậu hũ, cà tím kho thịt xông khói, đậu que xào cà tím...

Những món ăn như vậy đã rất phong phú rồi.

Nghe theo lời cô, Phong Lẫm bước vào vườn rau và nhanh chóng hái những loại rau cần ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận