Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 722: Hận Bản Thân Vô Dụng 7

"Hôm nay lúc về anh được một đồng hương tặng." Phong Lẫm đưa cho cô một miếng: "Anh nếm thử rồi, mùi vị không tệ, chắc là em sẽ thích đấy."

Cố Di Gia ăn một miếng trên tay anh, quả nhiên đúng thật, cô cười híp mắt nói: "Đoàn trưởng Phong, sao đồng hương lại tặng bánh ngọt cho anh thế?"

Những năm này, quân nhân và người dân qua lại gần gũi, đặc biệt là gần trụ sở quân đội có không ít thôn, có đôi khi bộ đội còn cử người đi giúp thôn dân gặt lúa, có thể nói là quân dân một nhà.

Có phải là trước kia khi đoàn trưởng Phong đi giúp đồng hương trồng trọt, gặt lúa nên quen biết nhau không?

Phong Lẫm nói sơ sơ: "Khi trước anh lên núi đã cứu đồng hương."

Cố Di Gia giật mình: "Hóa ra là ơn cứu mạng! Đoàn trưởng Phong, anh giỏi quá!" Cô giơ ngón tay cái ra, thật tâm khen ngợi anh."

Vành tai Phong Lẫm hơi đỏ lên, mặc dù anh cảm thấy những chuyện này chẳng có gì cả, nhưng mỗi lần được vợ khen tâm tình anh vẫn rất tốt, cảm thấy rất vui vẻ.

Bánh đường trắng rất ngon, Cố Di Gia quyết định đem qua cho anh trai và chị dâu nếm thử.

"Đẹp ạ!" Ba cô bé gật đầu.

Cố Di Gia nhìn nhìn một chút rồi vào trong bếp hỏi: "Chị dâu, anh trai và Bảo Sơn vẫn chưa về sao?"

Cố Di Gia lấy ống trúc, cắm hoa vào đó, bày trên bàn cơm.

Bảo Hoa vui tươi hớn hở nói muốn rồi lấy hai miếng, đưa cho Nhị Hoa và Tam Hoa, sau đó lại cầm lấy một miếng chạy vào trong nhà đưa nho mẹ, xong hết rồi cô bé mới cầm ăn.

Sau khi vào nhà anh trai và chị dâu, Cố Di Gia mới phát hiện cả Nhị Hoa và Tam Hoa đều đang ở đó chơi với Bảo Hoa, vẫn chưa về nhà.

"Cha, anh, hai người về rồi, có mua quà cho con không?"

Lúc ra ngoài, cô còn hái thêm mấy bó hoa cùng mang qua đó.

"Chưa ạ..."

Cô ngẫm nghĩ một chút cũng hiểu câu chuyện, không biết bên chỗ nhà chính ủy Mã thế nào rồi.

Phong Lẫm cầm bánh đường trắng, Cố Di Gia cầm hoa, cô cúi đầu cười, có thể nói là người còn yêu kiều hơn hoa, lúc bọn họ cùng nhau đi ra ngoài, có không ít người chào hỏi.

Cô lại hỏi ba cô gái nhỏ: "Cô có mang theo bánh đường trắng tới, các cháu có muốn ăn không?"

Trên tay lái xe đạp còn treo rất nhiều đồ.

Cô hỏi mấy cô bé nhỏ: "Trông có đẹp không?"

Cố Minh Thành thấy trong nhà có nhiều người thì cười nói: "Hôm nay nhà chúng ta đông vui thế!"

Cô ấy mới nói xong đã nghe thấy tiếng chuông lảnh lót, tiếp theo đó là giọng nói vui mừng của Bảo Hoa truyền tới.

Trần Ngải Phương và Cố Di Gia cùng đi ra khỏi bếp, đúng lúc thấy Cố Minh Thành đẩy xe đi vào, Bảo Sơn đi ở phía sau, trong ngực cậu bé còn ôm một cái gùi nhỏ.

Cô quay qua nói với đoàn trưởng Phong: "Anh nhìn xem, anh trai em và Bảo Sơn thích lắm đấy, đây mới là kiểu thực khách mà đầu bếp thích nhất, có biết không?"

Cố Di Gia nhìn là đã biết khẩu vị hai cha con này giống nhau, đều thích đồ ngọt.

Mặc dù lời cô nói nghe hơi kỳ quái nhưng lại vô cùng chính xác, trong lòng Phong Lẫm buồn bực, anh luôn cảm thấy có đôi khi vợ anh nói chuyện khá thú vị.

Cố Minh Thành và Bảo Sơn chưa từng nghe nói tới trà sữa, bọn họ nhìn chất lỏng trong ly, thử uống một ngụm, sau đó ánh mắt hai cha con sáng lên, nhanh chóng uống từng ngụm lớn.

Thấy bọn họ thích trà sữa như thế, cô vô cùng có cảm giác thành công.

Bảo Hoa chạy vào phòng bếp mang ra hai ly trà sữa, giòn giã nói: "Cha, anh, hai người khát không, trà sữa con để lại cho hai người còn nóng, uống nhanh cho ngon ạ."

Làm sao đoàn trưởng Phong lại không hiểu ý cô được chứ, ý là cô đang chê phản ứng của anh hôm nay khi uống trà sữa quá bình thường.

Thế nên anh nói: "Vậy lần sau anh sẽ tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ một chút nhé?"

Cố Di Gia: "... Được rồi, anh cứ làm chính mình đi, không cần phải cố tình diễn gì đâu."

Đúng lúc bọn họ cũng đang khát.

Sau khi Cố Minh Thành và Bảo Sơn về, trong nhà lại càng náo nhiệt hơn.

Mọi người cùng ngồi lại hàn huyên một lúc thì bắt đầu đi nấu cơm. Cố Minh Thành xuống bếp phụ Trần Ngải Phương nấu cơm, Phong Lẫm và Bảo Sơn ra vườn rau hái đồ ăn, Cố Di Gia và ba cô bé nhỏ chơi với nhau, thỉnh thoảng lại có những tràng cười vui vẻ truyền tới.

Cố Minh Thành ở trong phòng bếp nghe tiếng động bên ngoài, hơi nghi ngờ một chút, hỏi Trần Ngải Phương: "Hai cô con gái của lão Mã sao vẫn còn ở nhà mình thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận