Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 706: Con Gái Có Thể Ưu Tú Hơn Con Trai! 7

Nháy mắt đã tới tết Đoan Ngọ.

Hôm nay Đoan Ngọ được nghỉ, ngay cả những đứa trẻ học cấp hai ở thị trấn cũng trở về, khu nhà tập thể rộn ràng hẳn lên.

Hiếm khi Đại Hoa trên thị trấn quay về, lúc về đến nhà, đã thấy mẹ cô bé đang giặt quần áo, hơn nữa những bộ quần áo đó cực kỳ mới, vừa nhìn đã biết không phải là đồ mà mẹ cô bé sẽ mặc.

"Mẹ, đây là quần áo của ai?" Đại Hoa lời ít ý nhiều mà hỏi.

Chu Hồng Anh thấy con gái lớn đã về, cực kỳ vui vẻ: "Đại Hoa, con đã về rồi."

Để tiết kiệm tiền, cũng để nghiêm túc học tập, một tháng Đại Hoa mới trở về một lần, ngày thường toàn là Chu Hồng Anh đến thăm cô bé, đưa tiền đưa đồ ăn cho cô bé.

Tháng trước, Đại Hoa đi theo giáo viên lên trên tỉnh tham gia hoạt động thi đua thanh niên tri thức cấp tỉnh, không có thời gian về nhà. Lúc Chu Hồng Anh đến thăm cô bé, sợ sẽ ảnh hưởng đến việc học hành của con gái, cũng không nhắc đến việc mấy người bác gái Mã đã đến khu nhà tập thể.

Vậy nên Đại Hoa cũng không biết chuyện đám người bà nội, cô út của cô bé và Mã Tiểu Tráng cũng đã đến nhà cô bé ở.

Dưới tình huống như vậy, Đại Hoa là con gái cả và là chị cả, chỉ có thể khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, đanh đá mới có thể bảo vệ tốt cho mẹ và hai đứa em của cô bé.

Nếu không với người mẹ chồng như bác gái Mã này, làm sao có thể buông tha đứa con dâu cả biết hầu hạ như một con bò già như vậy rời đi, con dâu cả đi theo quân, vậy thì sẽ không còn ai hầu hạ bà ta nữa.

Trước khi Mã Tiểu Tráng ra đời, cô ấy và mấy đứa con gái đều ở dưới quê, sống chung với mẹ chồng, cô út, chú em, ... Vì tính tình của cô ấy yếu đuối, người cũng thật thà chất phác, lặng im hầu hạ cả nhà cứ như một con bò già, thậm chí còn không nhận được một lời chào, thường xuyên bị bắt nạt, bị mọi người mắng tới mắng lui như người hầu kẻ ở.

Sau này cũng bởi Đại Hoa bí quá hóa liều náo loạn ầm ĩ, gọi chính ủy Mã về, cuối cùng cũng có thể khiến bác gái Mã nhả ra, để Chu Hồng Anh dắt theo ba đứa con gái đi theo quân.

Chu Hồng Tú thấy vẻ mặt của con gái, có hơi lo lắng gật đầu: "Không chỉ cô út con, mà còn bà nội con, và cả Tiểu Tráng cũng tới."

Chu Hồng Anh thấy mặt Đại Hoa không có biểu cảm gì, cẩn thận hỏi rằng: "Đại Hoa..."

Chu Hồng Anh nói: "Là quần áo của cô út con."

Lý do lúc trước bác gái Mã không cho Chu Hồng Anh theo quân cũng vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ, để con dâu cả ở lại trong nhà thay thằng cả hiếu kính cha mẹ.

Sau khi Mã Tiểu Tráng được một tuổi, Chu Hồng Anh mới dắt theo mấy đứa con theo quân.

"Cái gì cơ?" Đại Hoa nhíu mày, lạnh lùng hỏi: "Cô út đến sao?"

Cũng may là có Đại Hoa, cho nên cuộc sống của Chu Hồng Anh mới không còn khó khăn như vậy nữa.

"Nhưng mà..."

Tính cách của Nhị Hoa giống cô ấy, tuổi Tam Hoa còn nhỏ, cũng bị nuôi thành dáng vẻ nhút nhát rụt rè.

"Không có nhưng nhị gì cả!" Đại Hoa nói: "Mẹ cứ để quần áo ở đó, không cần phải xen vào!" Nói rồi cô bé kéo tay Chu Hồng Anh đứng dậy, đẩy cô ấy vào trong bếp: "Mẹ ơi, con đói bụng rồi, từ sáng tới giờ con chưa ăn gì cả đâu."

Loại chuyện này rất thường gặp ở nông thôn, mọi người cũng không thấy có gì sai.

Đại Hoa nhẹ nhàng nói: "Mẹ, cô út cũng đã là người lớn rồi, mẹ không cần phải giặt quần áo cho cô ta."

Khi cô ấy đang bận rộn, Đại Hoa lượn lờ trong nhà, phát hiện quả nhiên phòng của cô bé đã biến thành phòng của cô út, phòng của Nhị Hoa và Tam Hoa thì biến thành phòng của bác gái Mã và Mã Tiểu Tráng.

Đại Hoa nói: "Không có gì đâu mẹ, con chỉ không cẩn thận vấp phải cái chậu thôi."

"Không biết, mới sáng sớm đã đi ra ngoài chơi rồi."

Sau khi sắp xếp xong cho mẹ cô bé, Đại Hoa bước vào chỗ giếng trời, lạnh lùng nhìn quần áo trong chậu, sau đó dùng một chân đá đổ.

Vì thế Chu Hồng Anh không hỏi thêm nữa.

Nghe thấy con gái than đói, chuyện to bằng trời cũng để qua một bên, Chu Hồng Tú nhanh chóng đi làm chút đồ ăn cho con gái.

Còn Nhị Hoa và Tam Hoa, sau khi dọn đi thì vào ngủ chung với cha mẹ, trong phòng chỉ có chiếc giường nhỏ giản dị.

Đại Hoa thấy phòng của cô bé đã trở nên lộn xộn, cắn chặt răng, kéo quần áo quăng lung tung ở mép giường xuống, đạp vài đạp.

Xem xong sự thay đổi trong nhà, Đại Hoa đi tìm mẹ cô bé: "Mẹ ơi, Nhị Hoa với Tam Hoa đâu rồi?"

Nghe thấy ầm một cái, Chu Hồng Anh trông bếp hỏi: "Đại Hoa, sao vậy con?"

"Cha với bà nội, cô út bọn họ thì sao ạ?"

"Cha con có việc, bà nội con với cô út đi lên trên trấn mua đồ rồi."

Đại Hoa nghe vậy, lông mày nhướng lên, mua đồ? Phỏng chừng lại bòn được không ít tiền từ chỗ cha của cô bé rồi đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận