Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 911: Không Phải Đứa Trẻ Không Ai Cần 1

Chuyện đoàn trưởng Phong dẫn theo mấy đứa trẻ của chiến hữu về, rất nhanh đã lan truyền trong khu tập thể.

Nghe nói cha mẹ của mấy đứa trẻ đã mất, mọi người đều rất thương hại bọn họ. Nhưng thương hại là một chuyện, không ít người đều ngầm suy đoán, có phải đoàn trưởng Phong và Cố Di Gia muốn nhận nuôi bọn họ hay không.

Trong lúc ba đứa trẻ đang ở trong nhà đoàn trưởng Phong, khi hàng xóm đến nhà cũng ngại hỏi chuyện này trước mặt ba đứa nhỏ, sợ vô tình tổn thương bọn nhỏ nên đi hỏi Trần Ngải Phương.

Trần Ngải Phương là chị dâu của Cố Di Gia, khẳng định rõ ràng.

"Không đâu."

Trần Ngải Phương thuần thục bế con trai nhỏ lên, để cậu bé ghé vào trước ngực mình, đầu nhỏ mềm mại dán vào cổ cô. Tư thế này sẽ giúp trẻ nhỏ và mẹ sát lại gần nhau, cho bọn nhỏ có cảm giác an toàn.

Cô hơi ngửa ra sau cho đứa trẻ cảm thấy thoải mái, vừa bế vừa tám chuyện với mọi người.

Trần Ngải Phương kể lại hoàn cảnh của ba đứa trẻ nhà họ Dương.

Ân oán của mấy thế hệ trước liên quan gì đến mấy đứa trẻ? Trẻ con nhỏ như vậy cũng không chấp nhận được.

"Nhận nuôi cái gì?" Diệp Huệ Cúc nói với vẻ không vui: "Sau này Gia Gia sẽ có con của mình, sao có thể nhận nuôi con nhà người khác?"

Tiếp theo Trần Ngải Phương lại kể hành trình đoàn trưởng Phong đi Tây Bắc, mang hai đứa nhỏ về quê của đoàn trưởng Dương cho mấy người nghe.

"Đoàn trưởng Phong và Gia Gia thật sự không nhận nuôi chúng hả?"

Vả lại, đoàn trưởng Dương tin tưởng Cố Minh Thành và Phong Lẫm nhất nên mới gọi điện cho bọn anh, đồng thời cũng muốn gặp mặt bọn họ lần cuối cùng.

Muốn nuôi cũng là nuôi con ruột của mình, con của mình còn chưa sinh đã đi nuôi con người khác, trong mắt Diệp Huệ Cúc, đúng là chẳng có ích gì.

"Mấy đứa trẻ kia cũng đáng thương, mẹ bọn nhỏ sinh xong đứa út Đồng Đồng thì mất do khó sinh, để lại ba đứa trẻ. Tình cảm giữa đoàn trưởng Dương và chị dâu rất tốt, không muốn cưới tiếp nên nhờ chị dâu trong khu tập thể chăm sóc đứa nhỏ nhất, hai đứa lớn đã hiểu chuyện, tự chăm sóc bản thân, mấy năm nay cứ như vậy..."

Mặc dù Cố Di Gia có thể kiếm tiền, nuôi thêm ba đứa nhỏ cũng không việc gì nhưng nuôi trẻ con không chỉ mỗi việc cho bọn nó ăn uống no đủ là xong, còn phải quan tâm bọn nhỏ, giáo dục bọn nhỏ, làm bạn bọn nhỏ, tốn rất nhiều công sức, nếu nuôi dưỡng tốt thì không sao, chẳng may không tốt thì lại mang tiếng xấu.

Mặc dù bộ đội cũng sẽ sắp xếp mấy đứa nhỏ giúp anh ấy, nhưng trong lòng anh ấy vẫn tin tưởng hai người này chắc chắn sẽ không để ba đứa nhỏ chịu thiệt thòi nên mới tìm đến bọn họ.

"Lần này đoàn trưởng Dương bất hạnh hy sinh, khi bị thương nặng nằm viện, anh ấy đã nhờ người gọi điện cho đoàn trưởng Phong, nhờ cậu ấy đi đón giúp hai đứa nhỏ, đưa bọn họ về quê..."

Nhưng điều mọi người quan tâm không phải điều này, mà là...

Nghe vậy mọi người đều bừng tỉnh.

Nghe nói bởi vì ân oán của thế hệ trước nên nhà họ Dương không muốn nuôi ba đứa trẻ, mọi người không nhịn được lắc đầu, đồng thời cũng mắng họ hàng của đoàn trưởng Dương lòng dạ hẹp hòi.

Thì ra bên phía mẹ ruột còn có người thân, vậy không cần thiết nhận nuôi bọn họ.

Diệp Huệ Cúc cảm thấy chỉ cần không phải cha mẹ ruột, phần lớn nuôi con cho người ta không được lợi lộc gì cả.

Trần Ngải Phương cười nói: "Con của người ta còn có dì ruột, đoàn trưởng Phong đã cho người đi liên hệ với dì ruột của bọn họ, chờ liên hệ được sẽ đến đón bọn họ về."

Bây giờ con trai út đã lớn hơn một chút, có thể ôm đi ra ngoài một lúc, thuận tiện cho thằng bé phơi nắng, ánh mặt trời lúc chiều tối và sáng sớm không quá nóng, có thể giúp trẻ nhỏ càng phơi nắng nhiều càng khỏe mạnh.

Chăm sóc giúp và nhận nuôi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, chăm sóc giúp, mấy đứa trẻ chính là khách ở nhờ nhà đoàn trưởng Phong, có thể đi bất cứ lúc nào, không có gánh nặng gì cả.

Biết được đoàn trưởng Phong và Cố Di Gia sẽ không nhận nuôi ba đứa trẻ, quả nhiên mọi người đều không có hứng thú.

Mặc dù không biết khi nào mới có thể tìm được dì ruột của ba đứa nhỏ, nhưng không cần phải kể chuyện này cho người ngoài. Trần Ngải Phương nói chuyện này cũng phòng ngừa lâu rồi không ai đến đón, mọi người lại nói linh tinh trước mặt bọn nhỏ, động chạm đến vết thương lòng của chúng.

Chờ đoàn người rời đi hết, Trần Ngải Phương nhìn thời tiết, ôm con ra ngoài.

Trần Ngải Phương lại nói: "Dì ruột của bọn họ ở xa, nghe nói đang vội chuyện gì đó nên không thể đến, bảo bọn họ ở tạm chỗ này một thời gian, nhờ chúng tôi chăm sóc giúp một chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận