Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 527: Mất Khống Chế 2

Trong lòng Cố Di Gia vô cùng hâm mộ cô ấy, nên cô lại càng bảo vệ thân thể của mình hơn. Dù cho phải làm việc thì cô cũng không bao giờ để mình mệt nhọc quá mức.

Chỉ có thể để người khác mệt nhiều hơn mà thôi.

Đoàn trưởng Phong ôm lấy eo để cô dựa thoải mái hơn một chút rồi tiếp tục xem bản thảo trong tay.

Sau khi xem xong bản thảo, anh cúi đầu hỏi: "Nếu có thể xuất bản thì sau này bọn em định vẫn hợp tác như thế này à?"

"Chắc là vậy." Cố Di Gia cười nói: "Rất nhiều người đi làm với mục đích là kiếm tiền, nói về lý tưởng gì đó đều là giả. Em cũng hy vọng có thể dùng cách này để kiếm tiền. Tuy nhiên những thứ như tiền bạc này, chỉ cần đủ dùng là được, nếu để vì nó mà khiến thân thể mệt mỏi thì không đáng."

Phong Lẫm nghe xong, cuối cùng cũng yên tâm: "Em hiểu được là tốt rồi."

Đoàn trưởng Phong ở nhà với cô hai ngày. Thuận tiện quét dọn cả trong lẫn ngoài căn nhà của họ một lần, tuyết trong vườn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.

Cố Di Gia vốn cũng muốn giúp đỡ nhưng lại bị anh choàng áo khoác lại, đẩy về phía dưới hiên nhà, để cô ngồi cạnh bếp lò sưởi ấm rồi quan sát là được.

Đôi tay Phong Lẫm ôm lấy cô. Người con gái trong lồng ngực vừa mềm mại vừa xinh đẹp, làm trái tim như sắt đá của anh cũng tan thành nước.

Cố Di Gia ở trong lồng ngực anh ngọ nguậy một lát. Thấy anh không dao động nên chỉ có thể hừ một tiếng rồi xoay đầu, không để ý tới anh nữa.

Cố Di Gia nhìn anh đầy say mê, không nhịn được mà duỗi tay ra ôm lấy anh. Sau đó ôm cổ anh, cọ cọ vào người anh đầy thân mật.

Cố Di Gia là người nhớ ăn không nhớ đánh, là điển hình cho kiểu người vừa thích ăn vừa thích chơi, thích đốt lửa nhưng không chịu dập lửa. Nếu như là những người đàn ông khác thì họ đã mất khống chế từ lâu, cũng may mà lực tự chủ của đoàn trưởng Phong mạnh mẽ nên mới có thể miễn cưỡng khắc chế.

Một cơn gió lạnh thổi qua, bông tuyết trên đầu cành rơi xuống mặt đất.

Cố Di Gia bị anh hôn đến mức mơ màng, nghe thấy lời này cũng chỉ ậm ừ qua loa một tiếng.

Cô ở bên cạnh nhìn cũng coi như là tham gia.

Phong Lẫm vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhỏ giọng dỗ vài câu, cuối cùng cũng khiến cô quay đầu lại, nhích lại gần cô đầy thân mật.

Anh hoàn toàn không cảm thấy lạnh, thậm chí sau khi làm việc, cả người còn toát ra mồ hôi nóng. Lúc anh hoàn thành công việc, một làn hơi nóng mang theo hơi thở đàn ông phả ra cuồn cuộn, khiến cho má cô hơi đỏ lên.

Người đàn ông cao lớn mặc bộ quân trang bằng bông màu xám, trong tay cầm xẻng, gom hết tuyết đêm qua rơi xuống lại thành một đống.

Cuối cùng vẫn là anh kiềm chế, lau đi vệt nước bên môi cô rồi nói: "Hôm nay không được, thân thể của em không chịu nổi."

Cố Minh Thành đang quét tuyết rơi cùng hai đứa bé, thấy bọn họ đến thì lên tiếng chào hỏi.

Cô thích người đàn ông này quá đi mất.

Sau đó, đoàn trưởng Phong cũng đến quét tuyết giúp để hai đứa bé về phòng thay quần áo, rồi đi cùng Cố Di Gia đến bên lò sưởi để sưởi ấm.

"Hôm nay lão Cố trở lại rồi." Đoàn trưởng Phong nói: "Chị dâu bảo chúng ta buổi tối về ăn cơm."

Lúc chạng vạng, hai người đến nhà họ Cố.

Ban đêm, lúc đi ngủ, Cố Di Gia đột nhiên nói: "Hôm nào anh lên thị trấn thì báo với em một tiếng, em đi cùng với anh. Em có làm một bộ áo khoác cho chú Vinh, thuận tiện đi thăm chú ấy luôn."

Cố Minh Thành nói: "Anh sẽ đến vùng lân cận tìm mấy người đồng hương thu mua thêm một ít. Trong vườn nhà mấy người đồng hương có nhiều loại nông sản, có thể bán cho chúng ta một vài thứ."

Phong Lẫm nói: "Chờ đến kỳ nghỉ sau của em, em sẽ vào trong thị trấn mua chút đồ."

Hai người đàn ông đều đồng ý.

Đây cũng là một năm bình thường. Hằng năm, vào thời điểm này, những người đồng hương ở vùng bên cạnh sẽ mang một số loại nông sản đến bán cho người trong khu nhà tập thể. Người đồng hương sẽ có thêm chút thu nhập mà người ở khu nhà tập thể cũng không cần phải đi ra ngoài quá xa.

Lúc ăn cơm tối, Trần Ngải Phương nói: "Đã sắp đến tháng Chạp rồi đấy. Tháng Chạp có nhiều đợt tuyết rơi lớn nên không thể nào ra ngoài mua đồ ăn được. Hàng hóa bên cung tiêu xã cũng ngừng lại, chúng ta phải mua thêm nhiều thức ăn dự trữ. Lúc nào mọi người rảnh thì đi mua thêm ít đồ dự trữ nhé."

Tuy rằng chú Vinh có cháu trai, cháu dâu nhưng cháu trai và cháu dâu không ở cùng với ông ấy. Thoạt nhìn giống như gia đình chỉ có một người nên Cố Di Gia không thể không quan tâm ông ấy hơn một chút.

Phong Lẫm gật đầu: "Đến lúc đó chúng ta cùng đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận