Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 167: Phong Lẫm Thực Sự... 1

Trong xe Cố Di Gia ngủ không sâu lắm.

Đi xa lại ngồi trên xe nên cô thực sự không thể ngủ say được. Nhưng cơ thể cô vẫn quá mệt mỏi, tinh thần suy nhược, cả người nặng trĩu, cô không thể cưỡng lại được cảm giác kiệt sức ập đến, cứ thế mơ màng ngủ thiếp đi.

Đi được nửa đường, cô cảm nhận mình đã ho mấy lần nhưng vì không thể mở mắt nổi nên cô lờ đi.

Khi cảm giác có người gọi mình, Cố Di Giai mở mắt một cách khó khăn.

Đầu tiên cô nhìn thấy Phong Lẫm đang đứng ở ngoài xe, ý thức của cô vẫn còn hơi mơ hồ, cô cứ như vậy nhìn thẳng vào anh, hoàn toàn không có phản ứng. Phong Lẫm nhìn thấy hình bóng của chính mình phản chiếu trong đôi mắt đó, như thể cô đã in sâu hình ảnh mình vào lòng cô. Trái tim anh bỗng dưng lỡ nhịp, dù biết đó chỉ là ảo giác của mình nhưng trong lòng anh vẫn dâng lên một niềm vui thầm kín.

Cho đến khi một gương mặt quen thuộc khác tiến lại. Cố Minh Thành nhẹ giọng nói: "Gia Gia, chúng ta tới rồi, em có thể xuống xe được chứ? Có cần anh bế em xuống không?"

Cuối cùng Cố Di Gia cũng hoàn toàn tỉnh táo lại, tuy phản ứng của cô chậm nửa nhịp nhưng vẫn lập tức từ chối lời đề nghị của anh trai. Vì cô đã nhìn thấy khung cảnh bên ngoài xe dường như có rất nhiều người.

Nhớ đến nơi này là đâu, cô lại càng không muốn có người bế mình đi, dù là anh trai cũng không được, cô sẽ thấy hơi ngượng.

"Đoàn trưởng Phong, đoàn trưởng Cố!"

Tiểu Trương đã gặp qua rồi, không cần chào hỏi riêng nữa, Trần Ngải Phương chào chính ủy Lưu, hai đứa trẻ cũng ngoan ngoãn chào hỏi ông ấy. Chỉ có Cố Di Gia phản ứng chậm nửa nhịp, yếu ớt chào hỏi. Dù thế nào đi nữa, lễ phép là điều cần thiết.

Phong Lẫm gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Cố Di Gia đang được Trần Ngải Phương đỡ, sau đó anh quay người bước vào xe, anh phải trả lại xe trước.

Cố Minh Thành gật đầu giới thiệu với họ: "Đây là chính ủy Lưu của trung đoàn 1."

Cố Minh Thành gật đầu đi về phía sau cốp xe lấy hành lý ra.

Cố Minh Thành không dài dòng với ông ấy mà nói: "Chính ủy Lưu, bệnh của em gái tôi vẫn chưa khỏi, chúng tôi đưa em ấy đi nghỉ trước, tôi không nói nhiều với mọi người nữa."

Cố Di Gia dụi dụi mắt, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó nắm lấy tay anh trai, chậm rãi kéo cơ thể mệt mỏi nặng nề của cô ra khỏi xe. Quả nhiên, vừa xuống xe, cô quay lại thì thấy một nhóm người đang hóng mát dưới gốc cây ngân hạnh trước mặt. Phần lớn đều là phụ nữ, còn có một số trẻ em, chắc hẳn là gia đình của quân nhân ở khu tập thể.

Sau khi chính ủy Lưu biết được cô là em gái của Cố Minh Thành, khi trông thấy cô xanh xao, thân hình gầy yếu, thậm chí còn cần người đỡ cũng không mấy ngạc nhiên. Có điều ông ấy không ngờ em gái của đoàn trưởng Cố lại xinh đẹp đến thế.

Hành lý không nhiều, anh ấy có thể tự mình xách hết nên nói với Phong Lẫm sẽ đưa họ về: "Phong Lẫm, lần này cảm ơn cậu rất nhiều. Đợi ổn định chỗ ở xong, tôi sẽ mời cậu đến nhà tôi ăn bữa cơm, tay nghề của vợ tôi cũng không tệ đâu."

Trần Ngải Phương ôm hai đứa con đi tới, đưa tay đỡ Cố Di Giai, nói với Cố Minh Thành: "Lão Cố, nhà chúng ta ở đâu thế? Chúng ta tới đó trước, để Gia Gia nghỉ ngơi đã."

Hai tiếng gọi đồng thời vang lên, mấy người Phong Lẫm, Cố Minh Thành vừa lên xe quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Trương và chính ủy Lưu đang đến gần. Chính ủy Lưu chào họ, cười nói: "Đoàn trưởng Cố, đây có phải là em gái cậu không?"

Ngay khi Phong Lẫm chuẩn bị đóng cửa xe, anh nhìn thấy chính ủy Lưu nhanh chóng mở cửa ghế phụ ra, sau đó nhìn anh chằm chằm với ánh mắt như hổ rình mồi.

"Đoàn trưởng!"

Phong Lẫm: "..."

Đáng tiếc sức khỏe cô không tốt, nếu không chỉ với vẻ ngoài này của cô thì đám nhóc lính độc thân trong trại sẽ nháo nhào lên thôi...

"Đi đi." Chính ủy Lưu nhanh chóng nói, nhìn vẻ mặt cô gái thực sự lo lắng cô sẽ ngã xuống ngay, ông ấy chợt như hiểu ra tại sao Phong Lẫm lại tự mình đi đón đoàn trường Cố.

Phong Lẫm không để ý đến ông ấy, anh quay sang Tiểu Trương nói: "Cậu đi theo đoàn trưởng Cố đi, xem anh ấy có cần giúp đỡ gì không."

Chính ủy Lưu vốn muốn nói anh đã lừa dối ông ấy, nhưng đột nhiên ông ấy nhận ra vẻ mặt của Phong Lẫm không đúng, ánh mắt anh... Ông ấy nhìn ra ngoài thì phát hiện Phong Lẫm như đang quan tâm đến em gái của đoàn trưởng Cố.

Phong Lẫm không vội lái xe đi mà nhìn người ngoài xe.

Tiểu Trương đồng ý đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận