Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 887: Mẹ Con Bình An 2

"Thật sự rất giống." Cố Di Gia nói với vẻ ngạc nhiên.

Hai anh em Bảo Hoa và Bảo Sơn đều kế thừa ưu điểm của Cố Minh Thành và Trần Ngải Phương, mày rậm mắt to, trông cũng đẹp trai xinh gái nhưng lại không hề giống cô.

Không nghĩ tới lúc sinh nhóc tì này ra thì thằng bé lại được di truyền diện mạo xinh đẹp của bà nội, thật đúng là biết chọn.

Phong Lẫm nhìn chằm chằm thằng bé đang ngủ, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy yêu thương nó vô cùng.

Quả thật trông thằng bé này rất đáng yêu, anh nhìn giống như nhìn thấy Gia Gia phiên bản thu nhỏ, sao có thể không khiến người ta thích chứ.

Ngón tay Phong Lẫm khẽ nhúc nhích, cố kìm nén để không sờ vào, thằng bé còn nhỏ như vậy, nhìn rất yếu ớt. Tuy rằng anh rất thích thằng bé này, nhưng anh lại không dám chạm vào nó.

Mọi người vây quanh thằng bé, tặc lưỡi ngạc nhiên.

Sau đó không bao lâu, những chị dâu tan ca trở về nghe nói Trần Ngải Phương đã sinh, cũng đến thăm cô ấy, khi nhìn thấy thằng bé ai nấy cũng đều kinh ngạc.

Diệp Huệ Cúc lấy ra bình giữ ấm, múc cháo thịt mà lúc nãy cô ấy vừa nấu: "Ngải Phương, ăn chút gì đi, chốc nữa ngủ một lát."

"Đâu phải chị không có sức bưng bát."

Mọi người đến thăm thằng bé một lát rồi về vì để tránh quấy rầy Trần Ngải Phương nghỉ ngơi.

Chu Hồng Anh cũng tới, giúp Trần Ngải Phương bưng bát, khiến cho cô ấy có hơi buồn cười.

"Thì ra là giống bà nội! Cũng đúng, có thể sinh ra con gái xinh đẹp như Gia Gia thì ắt hẳn bà ấy cũng rất xinh đẹp. Bây giờ tôi tin rồi, ngay cả một thằng bé mới sinh mà cũng đẹp thế, vậy thì ắt hẳn bà nội cũng rất xinh đẹp!"

Dù sao cũng không đói được.

Có người nói với vẻ ngạc nhiên: "Nếu không biết là do Trần Ngải Phương sinh, tôi còn tưởng là con của Gia Gia và đoàn trưởng Phong đấy."

Chu Hồng Anh nói: "Chị vừa mới sinh con, ăn nhanh một chút, ăn xong thì nghỉ ngơi." Sau đó, cô ấy lại nói với Diệp Huệ Cúc: "Chị Diệp, chị về nhà nấu cơm trước đi, nếu không đoàn trưởng Chu và mấy đứa nhỏ lại không có cơm ăn, em đến trông Ngải Phương là được."

"Thằng bé đáng yêu như vậy, về sau mấy người phải coi chừng, nếu không là bị cướp mất đấy!"

Trần Ngải Phương mỉm cười giải thích: "Thật ra thằng bé này giống bà nội nó, là di truyền cách đời."

Trần Ngải Phương gật đầu, cũng không từ chối.

Mọi người trong viện đều biết, mẹ chồng Trần Ngải Phương đã qua đời rồi, sau này cha ruột của đoàn trưởng Cố cưới người mẹ kế kia, không nhắc tới cũng được, nhưng tuyệt đối không thể trông mong vào việc bà ta sẽ tới chăm sóc Trần Ngải Phương ở cữ.

Dù sao thì cô ấy cũng vừa mới sinh con. Tuy nhìn tinh thần cô ấy khá tốt nhưng ắt hẳn cũng mệt mỏi rất nhiều.

Về phần mẹ ruột của Trần Ngải Phương, nghe nói cũng không tới được.

Diệp Huệ Cúc nói: "Sao em lại trông? Em không về nấu cơm à?" Sau đó, cô ấy lại nói: "Chị mặc kệ mấy bố con bọn họ, nếu không có gì ăn thì cứ đến căn tin."

"Không sao, có lão Mã ở đấy mà." Chu Hồng Anh cười cười với cô ấy: "Đợi lát nữa bảo lão Mã đưa cơm cho em là được." Cô ấy đã hạ quyết tâm, đêm nay phải ở đây trông chừng Trần Ngải Phương và thằng bé.

Chu Hồng mỉm cười đồng ý.

Chu Hồng Tú và Diệp Huệ Cúc có quan hệ khá thân thiết với nhà họ Cố nên biết tình trạng sức khỏe của Cố Di Gia.

Nói tới đây, trên mặt bà ta rõ ràng cũng có lo lắng, con gái sinh con đầu, chỉ sợ xảy ra vấn đề gì.

Mặc dù có cô em chồng Cố Di Gia ở đây, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy, cô gái chưa từng sinh con này làm sao biết cách chăm sóc sản phụ và thằng bé như thế nào, nên cũng không muốn để cô ở lại chăm sóc.

Cố Di Gia thấy có người trông ở chỗ này, nên cũng không kiên trì nữa, nói: "Chị dâu Hồng Anh, vậy phiền chị trông chị dâu và thằng bé, em và đoàn trưởng Phong quay về nấu canh cho chị dâu em."

Cho nên sau khi Trần Ngải Phương mang thai, chị dâu thân thiết với Trần Ngải Phương đã nghĩ có thể giúp thì giúp nhiều một chút, đến lúc đó khi Trần Ngải Phương ở cữ, mọi người luân phiên đến chăm sóc cô ấy ở cữ cũng được.

Cố Di Gia dặn dò vài câu, cùng Phong Lẫm ra ngoài.

Lúc đi ra cửa, nhìn thấy mẹ của Trang Nghi Giai là Tôn Hồng Diễm từ một phòng bệnh khác đi ra. Cô lập tức nghĩ đến Trang Nghi Giai cũng sắp sinh con, bèn vội vàng đi qua hỏi một tiếng.

Tôn Hồng Diễm đã biết Trần Ngải Phương sinh, đầu tiên là chúc mừng bọn họ, sau đó nói: "Nghi Giai nhà dì là sinh con đầu, có lẽ sẽ không sinh nhanh như vậy, có thể phải chịu đựng đến tối."

Đương nhiên, nguyên nhân trong đó cũng là do cơ thể Cố Di Gia không khỏe, sợ cô dễ bị mệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận