Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 599: Cô Chưa Chuẩn Bị Tâm Lý Để Trở Thành Một Người Mẹ Tốt! 4

Kỳ thật cô cũng không thèm để ý đến người ngoài, cô chỉ để ý đến thái độ của người thân, đặc biệt là người bên gối của mình.

Nếu anh muốn có con thì sao? Anh có thể sẽ...

Đến lúc đó, hôn nhân của bọn họ sẽ đi đến cuối hay không?

Thời gian gần đây cô giận dỗi với anh, không phải vì bị anh bắt dậy sớm chạy thể dục mà chính xác hơn là vì lần trước cô bị bệnh, trong lòng cô vẫn còn một số chuyện không muốn để người khác biết nên muốn lấy chuyện này làm lý do để trút hết ra.

Nhưng mà cô không ngờ tới anh lại nuông chiều cô như thế, bao dung tất cả tính xấu của cô, hiện tại còn nói với cô chuyện không cần có con.

Phong Lẫm phát hiện hốc mắt của cô đã đỏ, nhìn giống như sắp bật khóc, trong lòng anh càng khó chịu hơn, anh lập tức thấy hơi hối hận.

Anh phải nói với cô sớm hơn mới đúng.

Anh hôn lên khóe mắt ửng hồng của cô, dỗ dành nói: "Đừng khóc, chuyện này lẽ ra anh phải nói sớm với em! Thật ra từ lúc anh quyết định cưới em thì anh đã xác định sau này chúng ta không cần có con... Nhà anh có nhiều con, anh trai của anh, chị hai và anh hai đều có nhiều con cái rồi, chúng ta không có con cũng không sao, cha mẹ anh cũng không thèm để ý..."

Hai người mới kết hôn chưa được một năm, đang trong giai đoạn tình cảm mặn nồng, cả hai hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được sau này bọn họ sẽ chia xa.

"Anh sẽ không hối hận, trên đời này không có nhiều việc có thể làm cho anh hối hận! Hiện tại không, tương lai cũng sẽ không! Nếu sau này có người quen nào lấy chuyện này cười nhạo anh thì chứng tỏ người đó không đáng kết bạn, không cần để ý, vài câu nói của người khác không thể ảnh hưởng đến quyết định của anh được!"

Nói cho cùng thì cô vẫn không dám tin lời nói của anh, cũng không dám tin anh thật sự có suy nghĩ như vậy.

Phong Lẫm nhẹ nhàng vỗ về lưng cô, bình tĩnh trả lời.

Cố Di Gia nghe được lời nói của anh, sự tức giận trong lòng cô đột nhiên tan biến, cả người giống như mất hết sức lực, cô dựa vào ngực anh, vừa khóc vừa cười.

Giọng nói vững vàng mạnh mẽ giống như một ngọn gió xuân thổi tan sự lo lắng và băn khoăn trong lòng cô.

Nước mắt của Cố Di Gia rốt cuộc rơi xuống.

"Người nhà của anh sẽ không hối thúc anh, bọn họ đều có công việc riêng, gia đình riêng, sẽ không can thiệp quá nhiều như thế, cũng không có thời gian để ý đến chuyện anh có sinh con hay không. Dù sao thì chúng ta cũng không ở chung với bọn họ. Còn về cha mẹ anh, em càng không cần lo, mẹ anh nói đời này bà ấy đã cống hiến bản thân cho tổ quốc, không có thời gian chăm sóc con cháu, sinh hay không là do chúng ta quyết định, chỉ cần chúng ta có trách nhiệm với con cái của mình là được..."

Cô nói một cách mạch lạc: "Sao có thể không sinh con chứ? Tương lai lâu dài như thế, sau này anh lại hối hận thì phải làm sao? Nhỡ đâu có người lấy chuyện này để cười nhạo anh, người nhà thúc giục anh..."

Thật ra thì cô không muốn khóc nhưng gần đây cảm xúc của cô không ổn, trong lòng khó chịu nên không khống chế được.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện hai người cuối cùng sẽ ly hôn, trong lòng cô lại càng thấy khó chịu.

Cố Di Gia trả lời theo bản năng: "Em không muốn nuôi, nuôi trẻ con rất vất vả."

Mặc dù lúc bình thường cô tự tin như thế nhưng cô lại rất để ý đến cuộc hôn nhân này, tình cảm của hai người hay bản thân anh... Cô sẽ không dám đánh cược.

Không phải chỉ cần để cho đứa bé ăn no là được, người lớn còn phải dạy dỗ nó, làm bạn với nó, bồi dưỡng nó đến khi trưởng thành, sau này còn phải quan tâm đến công việc, hôn nhân, con cái của nó... Có thể nói, nuôi con là phải quan tâm từ nhỏ tới già, tinh lực và thời gian phải bỏ ra khó mà tưởng tượng được, nếu không có niềm tin vững chắc và tình yêu thì khó mà làm được.

Cố Di Gia tựa đầu vào vai anh, nghe giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng, mạch lạc và rõ ràng của anh, trái tim ban đầu vẫn còn bất an dần dần bình tĩnh lại.

Anh nói xong rồi nghiêng đầu nhìn cô gái đang tựa vào vai mình: "Gia Gia, em không cần phải hâm mộ chuyện người khác có con. Nếu em muốn nuôi con thì anh sẽ tìm một đứa bé cho em nuôi, chúng ta sẽ không sinh."

Cố Di Gia cảm thấy bản thân mình không thể.

Cô chưa chuẩn bị tâm lý để bản thân trở thành một người mẹ tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận