Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 271: Đến Thăm Với Thân Phận Em Rể 4

Diệp Huệ Cúc trợn to mắt, khuôn mặt tỏ vẻ không thể tin được rồi vỗ đùi.

"Ôi, tốt quá!" Cô ấy nói một cách kích động: "Trước kia chị đã nói với lão Chu là Gia Gia của chúng ta rất xứng đôi với đoàn trưởng Phong, không ngờ bọn họ lại thành đôi thật sự."

Trong lòng cô ấy thầm nghĩ lúc trước con trai nhỏ của cô ấy không hề nói sai, đoàn trưởng Phong đúng là người yêu của Gia Gia, chẳng qua muộn hơn một tháng thôi.

Cố Di Gia cười ngại ngùng, những lúc thế này cô không cần nói chuyện vì một mình chị dâu Diệp có thể khen mọi người thoải mái trong lòng.

Chuyện vui thế này thì đương nhiên Diệp Huệ Cúc sẽ không từ chối, cô ấy nói: "Đi chứ, chị với lão Chu sẽ dẫn ba đứa nhỏ tới làm phiền mọi người."

"Làm phiền gì đâu ạ, mọi người có thể tới em càng vui."

Hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi xách theo đồ ăn về nhà.

Ban đầu Cố Di Gia tới đây để hỗ trợ xách đồ ăn nhưng hôm nay Trần Ngải Phương mua quá nhiều đồ nặng, cô ấy sợ cánh tay cẳng chân yếu ớt của cô không xách nổi nên quyết định chở cả đồ ăn và người về nhà.

"Đúng rồi, lão Cố, em thuận tiện mời cả nhà đoàn trưởng Chu tới ăn cơm." Trần Ngải Phương nói: "Chút nữa anh đi làm nhớ nói với đoàn trưởng Chu một tiếng nhé."

Buổi chiều, Cố Di Gia đang ở nhà đan quần áo thì nghe tiếng đập cửa.

Ăn cơm xong, Trần Ngải Phương bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn để chiều tan tầm sẽ không bị luống cuống tay chân, tránh cho trời tối đen mà vẫn chưa có cơm ăn.

Cố Minh Thành gật đầu: "Anh biết rồi."

Cố Di Gia đứng ở cửa thấy cô ấy hấp tấp chạy đi thì không nhịn cười được.

Diệp Huệ Cúc đi vào trong, cô ấy cười nói: "Cả nhà chị đều tới đây ăn cơm, dù sao chị cũng phải cầm một ít đồ ăn tới đây chứ. Chị cũng không nói chuyện với em nữa, giờ chị đi xử lý trước một chút, đợi Ngải Phương về nhà là có thể nấu cơm với nhau."

Cố Di Gia lại thong thả ngồi xe của chị dâu về nhà.

Cô đi mở cửa, Diệp Huệ Cúc đang đứng trước cửa, trong tay còn cầm một rổ đồ ăn, cô nhìn rõ đồ ăn trong rổ là đồ mà chị dâu Diệp mua ở cung tiêu xã sáng nay.

Cơm trưa là món cơm trộn do Cố Di Gia nấu, tối nay mời khách nên cơm trưa làm đơn giản chút, không cần làm gì phiền phức.

Đưa cả người và đồ ăn về nhà, Trần Ngải Phương lại vội vội vàng vàng đi làm.

Mặc dù buổi trưa về nhà ăn cơm thì chị dâu Diệp chắc đã nói với đoàn trưởng Chu rồi nhưng lão Cố đích thân mời thì ý nghĩa sẽ khác hẳn, có vẻ trịnh trọng hơn nhiều. Cô ấy muốn sau này Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong có kết quả tốt đẹp nên phải lo lắng tốt tất cả mọi mặt, mặc dù chỉ là "ra mắt" trên danh nghĩa cũng phải làm cho tốt.

Mấy năm nay, chuyện này rất phổ biến, đi đến nhà người khác ăn cơm sẽ mang theo lương thực.

Cố Minh Thành giúp đỡ vợ mình.

Cố Di Gia thấy cô ấy nói vậy thì không thể nói thêm gì nên đi theo vào phòng bếp, cô hỏi: "Chị dâu Diệp, chị tan làm sớm vậy ạ?"

"Chị dâu Diệp, cái này..."

Thêm cả nhà của Diệp Huệ Cúc thì Trần Ngải Phương phải làm thêm không ít đồ ăn, sao cô ấy có thể mặt dày dẫn cả nhà đến ăn chực chứ, nhất định phải tới hỗ trợ, cho nên bản thân cũng cầm theo ít đồ ăn.

Cố Di Gia không biết làm sao đành phải cười cười rồi quay người đi ra ngoài.

Diệp Huệ Cúc là một người phụ nữ đảm đang, cô ấy cuốn tay áo lên rồi bắt đầu rửa thức ăn.

Đây cũng là thời gian chăm sóc gia đình mà xưởng dành riêng cho người nhà quân nhân.

Thật ra Diệp Huệ Cúc không học hành nhiều nên lúc trước được chọn công việc cô ấy chỉ có thể chọn vị trí nữ công nhân ở xưởng dệt, tiền lương cũng không cao. Nhưng dù tiền không nhiều lại khá tự do, đi trễ về sớm cũng không sao cả, chỉ cần làm xong công việc của mình là được.

Vài lần Cố Di Gia muốn phụ một tay đều bị cô ấy đuổi ra ngoài: "Gia Gia, không phải em đang đan quần áo à? Em cứ làm tiếp đi, chuyện trong bếp không cần em hỗ trợ đâu."

"Đúng rồi, buổi chiều xưởng dệt tan làm khá sớm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận